Mặc Chi Đồng

Happy New Year everyone!!!!! Wish you all the best luck and a wonderful year 

Đã mười một giờ đêm.

Mặc Đồng nhìn cây thông Noel bày trong phòng, cậu vừa mua về lúc chiều. Sau đó treo mấy vật trang trí nhỏ lên.

Hôm nay là đêm trước Giáng Sinh, Mặc Đồng nhìn chiếc hộp tròn đặt dưới gốc cây, bọc trong giấy gói xanh dương đậm, buộc ruybăng bạc, kết thành một chiếc nơ hoa phức tạp.

Đây là lần đầu tiên Mặc Đồng đón Giáng Sinh.

Trước đây, cậu sợ nhất là các dịp lễ tết; gia đình người ta đoàn tụ chỉ càng tô đậm nỗi khổ của bản thân.

Mẹ sẽ dẫn cậu về nhà, nhưng suốt đêm luôn có người đánh bài, khói thuốc mù mịt, cậu bé nhỏ xíu cứ giương mắt mong có người cho một chiếc bao lì xì nhỏ hoặc một món đồ chơi be bé, chờ mãi chờ mãi cuối cùng lại cuộn người trong góc tường mà ngủ.

Nhưng hôm nay sẽ không như vậy chứ?

Mặc Đồng quấn quấn dây trang trí trên ngón tay, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.


Trên đường vắng ngắt, không có bóng chiếc xe quen thuộc kia.

Cơn buồn ngủ dâng lên từng chút một, lò sưởi trong phòng rất ấm, Mặc Đồng nằm trên tấm thảm dày, thì ra chờ một người là chuyện có thể khiến người ta mỉm cười ngay cả khi đang buồn ngủ.

Cửa mở ‘cách’ một cái.

Chu Thích Hoài đi vào.

Mặc Đồng thoáng cái bừng tỉnh, ngồi dậy, ôm gối nhìn anh ta. Đôi mắt đầy buồn ngủ dần dần trong lên, giống như bầu trời đêm dần dần chuyển sang bình minh.

Chu Thích Hoài tay ôm một chiếc hộp thật to, mỉm cười nói, “A, đã trang trí xong cả rồi. Tiếc là hôm nay công ty đãi tiệc, không trở về ăn bữa tối Giáng Sinh được.”

Anh ta đi đến ngồi cạnh Mặc Đồng, đặt chiếc hộp dưới gốc cây.

“Quà, của cậu đấy.”

Lại quay đầu nhìn Mặc Đồng, “Tôi có quà không? Hay là về muộn quá, quà bị vứt đi rồi?”

Mặc Đồng hừ một tiếng, “Tôi không phải đàn bà, làm gì nhỏ nhen như vậy.”

Nói xong, cầm chiếc hộp xanh đậm có nơ hoa màu bạc đưa cho anh ta.

Chu Thích Hoài vừa định mở, Mặc Đồng liền đặt một tay lên trên, nói, “Không phải là cái gì quý giá, nói trước, nếu anh cười, tôi sẽ ném ra ngoài cửa sổ.”

Chu Thích Hoài ánh mắt thâm trầm nhìn Mặc Đồng, nói, “Không đâu. Tôi đảm bảo!”

Mặc Đồng lấy tay ra, nhìn chỗ khác, chỉ thấy mặt nóng bừng.

Chu Thích Hoài mở hộp.

Là một chiếc tách trà gốm thủ công, trên thân là hình khuôn mặt người, khuôn mặt tuy có hơi bị cường điệu hóa nhưng vừa nhìn đã biết ngay là Chu Thích Hoài.


Mặc Đồng đùa đùa chiếc chuông nhỏ treo trên cành cây, “Tôi tự làm đấy, không làm xấu anh phải không?”

“Không chỉ vậy, nó… Đẹp hơn tôi nhiều. Cảm ơn cậu, Mặc Đồng.”

Mặc Đồng lắc chiếc chuông bạc nhỏ khiến nó kêu lên leng keng, tiếng chuông nhỏ giòn tan, nhịp nhàng như tim đập.

Chu Thích Hoài ngừng một chút, nói, “Không xem quà của tôi cho cậu à?”

Mặc Đồng cầm lên chiếc hộp thật to nọ.

Chiếc hộp đơn giản, không nhãn hiệu, không gói, nằng nặng.

Mặc Đồng chậm rãi mở hộp.

Chưa từng có người nào tặng quà cho cậu, cậu mở hộp thật thật chậm, thưởng thức niềm vui được nhận quà vốn chưa từng trải qua.

Trong hộp, một đôi bốt cổ ngắn lẳng lặng nằm.

Là da trâu loại tốt nhất, bên trong lót lông dê con dày trắng muốt.

Mặc Đồng nhìn chằm chằm đôi giày rất lâu. Nghe Chu Thích Hoài nói, “Ở Hongkong có một hiệu giày lâu đời, ông chủ đã gần bảy mươi tuổi. Giày ở chỗ ông ta toàn bộ làm thủ công, chỉ làm theo yêu cầu, rất nổi tiếng, nhưng lão thợ cả tuổi cao, toàn là do con và đệ tử làm, đây là đôi giày cuối cùng ông ta tự tay làm. Nào, mang thử xem. Khi còn bé, bà tôi từng nói, mùa đông a, chân ấm thì đâu cũng ấm.”


Mặc Đồng không động đậy, chỉ yên lặng nhìn đôi giày trong hộp.

Cậu còn nhớ rõ hồi học lớp năm, sống tại nhà một người dì họ xa bên nội. Khi đó, cậu đó chỉ một đôi giày ấm để đi mùa đông, khi làm vệ sinh ở trường thì bị bị bẩn, chủ nhật cậu giặt sạch, để trên sân thượng hong cho khô, không ngờ lại quên lấy vào. Ban đêm không khí lạnh đột nhiên tràn đến, hôm sau mang vào thì đã đông cứng lại. Cậu cứ mang đôi giày đó đến trường, quả thật là lạnh thấu xương. Khắc vào trong trí nhớ, đâm vào lòng, cái lạnh, cái đau đó, suốt đời không quên được.

Mặc Đồng vẫn ôm hộp, không nhúc nhích.

Những ngày tháng trôi giạt từ gia đình này đến gia đình khác, những ngày tháng hạ mắt nhu thuận trước những người xa lạ, có ai từng hỏi cậu một câu, con ăn có no không? Con có đủ ấm không.

Cuối cùng, Mặc Đồng hai tay ôm chặt chiếc hộp, đầu cúi về trước, yên lặng khóc.

Chu Thích Hoài nhìn đôi vai gầy nhè nhẹ run của cậu, một lúc lâu sau, rốt cuộc kéo cậu vào lòng.

Lúc đầu cậu cố nén lại, chỉ nức nở, đến cuối cùng từ khóc nghẹn ngào trở thành khóc lớn như trút hết nỗi lòng.

Cậu cứ như vậy, vùi trong cái ôm đó, dựa vào đôi vai kia, chỉ cảm thấy ấm áp vô hạn.

Nhưng, cậu không nhìn thấy ánh mắt u ám nặng trĩu của Chu Thích Hoài, không nhìn thấy khuôn mặt lộ ra muôn vàn cảm xúc khác nhau của Chu Thích Hoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui