Sau đó, Chu Thích Hoài ở lại chỗ này.
Anh ta mỗi tối đều trở về, dù có khi rất trễ.
Thỉnh thoảng về sớm, anh ta sẽ cùng Mặc Đồng và dì Vu ăn cơm tối. Trên bàn cơm ba người cũng có nói chuyện với nhau, không khí mặc dù không sôi nổi, nhưng cũng đầm ấm.
Anh ta thậm chí cuối tuần sẽ mang công việc về làm. Thỉnh thoảng, sẽ có nhân viên quản lý cao cấp dưới quyền đến xin chỉ thị về công việc, anh ta không kiêng kỵ, cũng không giải thích; những người đó cũng không hỏi gì, họ đều là những người rất biết tiết chế, rất rõ cung cách hành xử chốn thương trường.
Thậm chí có lần Mặc Đồng còn gặp cả con trai thứ của Chu gia, Chu Thích Minh.
Anh ta mang tài liệu tới.
Mặc Đồng mở cửa.
Anh ta cũng không trừng mắt gì với Mặc Đồng, ngược lại còn có vẻ hơi sợ hãi.
Anh ta đi vào thư phòng không lâu, chợt nghe thanh âm có chút nghiêm khắc của Chu Thích Hoài vọng ra.
“Thích Minh, bản kế hoạch này tôi rất không hài lòng, anh xem anh làm như thế nào đây? Anh cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi, không nên ngày nào cũng đầu óc trên mây có được không? Làm lại lần nữa, sáng mai giao cho công ty, chăm chú một chút!”
Chu Thích Minh vội vội vàng vàng đi ra, soạt một cái, tài liệu trong tay rơi cả xuống đất.
Mặc Đồng tiến đến giúp nhặt lên, đưa lại cho anh ta.
Anh ta cũng cao to, nhưng hơi béo, hơn nữa còn có chút phì, không được hoạt bát. Không như Chu Thích Hoài và Chu Thích Nhã, ngũ quan của anh ta hơi mờ nhạt, nhét vào trên khuôn mặt tròn vo, hai thái dương phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Anh ta thậm chí gật đầu nói cảm ơn với Mặc Đồng, vội vã đi.
Mặc Đồng biết anh ta, anh ta cùng lắm ba mươi hai tuổi, đã có ba con, hai gái một trai.
Chu Quảng Phúc vẫn thích bế cháu, nhưng Chu Thích Hoài không muốn có con; con của Chu Thích Nhã thì, theo như Chu Quảng Phúc nói, cũng chỉ là người ngoài khác họ, vì vậy, anh ta chịu trách nhiệm sinh cháu, sinh rồi lại sinh, hoàn hảo đến lần thứ ba thì được một cậu con trai.
Mặc Đồng nhìn bóng anh ta đi xa, hơi sững sờ.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua ngày ngày.
Một hôm, Chu Thích Hoài trở về khá trễ, rất nhẹ nhàng mở cửa ra, nhưng phát hiện Mặc Đồng vẫn chưa ngủ.
Cậu bé kia, đứng trước khung cửa sổ kiểu Pháp [1], hướng về phía bóng đêm đen thẫm, hát một bài hát:
Người là vòng tay chở che ký ức ta không quên được
Người là câu hỏi suốt đời ta không giải đáp được
Người là đứa bé vĩnh viễn không hiểu chuyện trong lòng ta
Người là người bạn đời vĩnh viễn không thay lòng bên cạnh ta
Người là ngọn đèn phía xa khi ta lạc đường
Người là nụ hôn bên gối khi ta cô đơn
Người là sự ngây thơ bất biến khi ta yêu người
Người là vết thương trong lòng khi ta giận người
Người là người khiến ta tình nguyện nỗ lực
Người là nguồn cội mà ta không nguyện để bị quấn lấy
Người vĩnh viễn là tấm vé quay về khi ta đi xa
Người là cánh cửa rộng mở khi ta tiến gần
Người là người khiến ta tình nguyện nỗ lực
Người là nguồn cội mà ta không nguyện để bị quấn lấy
Người vĩnh viễn là tấm vé quay về khi ta đi xa
Người là cánh cửa rộng mở khi ta tiến gần [2]
Chu Thích Hoài đứng trong phòng khách, yên lặng lắng nghe.
Tiếng cậu rất nhỏ, lời ca cũng không liên tục, nhưng phát âm lại rất rõ ràng.
Bóng của cậu ánh lên giữa mảnh đêm ngoài cửa sổ, mỏng manh lạ kỳ.
Cậu đứng bên cửa sổ, một lúc lâu sau, bỗng nhiên giang tay, dán chặt lên mặt thủy tinh, giống như muốn ôm lấy cả thế giới bên ngoài.
Chậm rãi quay đầu lại, cậu thấy Chu Thích Hoài.
Hơi có chút xấu hổ, nhưng trong nháy mắt đã bị cậu giấu đi thật kỹ.
Chu Thích Hoài mỉm cười, “Đây là bài gì? Nghe rất quen.”
“Nhạc trong phim Tôi yêu gia đình tôi.”
“Uhm, cậu thường xem bộ phim đó à?”
“Đúng vậy.”
“A, không bằng cùng nhau xem đi. Dù sao mai là thứ bảy, không cần dậy sớm.”
Mặc Đồng hơi ngạc nhiên, người này luôn khiến cậu bất ngờ.
“Ừ.”
…………………………….
[1] French window, còn được gọi là French door
[2] Lời bài hát, dịch đại khái -___- . Nguyên văn:
你是我记忆中忘不了的温存
你是我一生都解不开的疑问
你是我怀里永远不懂事的孩子
你是我身边永远不变心的爱人
你是我迷路时远处的那盏灯
你是我孤单时枕边的一个吻
你是我爱你时改变不了的天真
你是我怨你时刻在心头上的皱纹
你是我情愿为你付出的人
你是我不愿让你缠住的根
你是我远离你时
永远的回程票
你是我靠近你时开着的一扇门
你是我情愿为你付出的人
你是我不愿让你缠住的根
你是我远离你时
永远的回程票
你是我靠近你时开着的一扇门
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...