Mạc Cầu Tiên Duyên


Một kiếm thất ảnh!
Bên trong gian phòng, kiếm ảnh lóe ra bảy vệt sáng rồi nhanh chóng tiêu tán, trong không khí vẫn còn truyền đến những tiếng gió rít.

Mạc Cầu thu kiếm, đứng thẳng, bụng và ngực hắn vẫn còn thở gấp nhưng ánh mắt thì đầy vui mừng.

Sau khi phục dụng đan dược, thêm việc khổ tu bảy ngày liên tục, nhờ vào cảm ngộ công pháp cảnh giới cao thâm hơn người, hôm nay hắn đã có thể thuần thục nắm giữ pháp môn phát lực của Long Xà Kình.

Dùng toàn lực thôi phát để thi triển Yến Tử Phân Thủy, hắn vô tình phá vỡ cực hạn mà Tần Thanh Dung đề cập đến lúc trước.
Hắn có thể một kiếm xuất ra bảy đạo kiếm ảnh!
Như lời Tần Thanh Dung nói, có thể xuất ra sáu đạo kiếm ảnh, uy lực chiêu kiếm xuất ra đã có thể uy hiếp tới cường giả Đoán Cốt.

Mạc Cầu dùng kiếm xuất ra được bảy đạo kiếm ảnh, uy lực tất nhiên sẽ lớn hơn nữa.

Chỉ tiếc...!
“Dù sao cũng chỉ là một chiêu!”
Mạc cầu thở dài.

Hắn vặn vẹo cái cổ rồi thu người đứng theo thế trung bình tấn.

Ý niệm khẽ động, khí huyết trong thể nội theo thứ tự vận chuyển hướng về tứ chi rồi lại vòng lại để tẩy rửa và cường hóa thân thể.

Kình lực giống như linh xà du tẩu, rất nhanh chảy tới khắp các bộ phận trên cơ thể.

Long Xà Kình!
Nếu chỉ tính lực đạo, tuổi tác hắn còn trẻ, cơ thể lại xuất phát yếu ớt, ở cảnh giới Luyện Da như hắn cũng chưa tính là mạnh.
Nhưng nếu lấy Long Xà Kình để phát lực, trong thời gian ngắn bộc phát thì có thể tương đương với cao thủ Đoán Cốt ra tay.

Có được kết quả này đều là nhờ vào khả năng khống chế và thấu hiểu của hắn đối với công pháp.

Người thường muốn tu Long Xà Kình đến mức thuần thục như hắn, tu vi không thể dưới Đoán Cốt được.

“Cộc cộc...”
Có tiếng bước chân người tiến đến từ trong nội viện.

Mạc Cầu nghe thấy thì dừng động tác, thu công nhìn ra ngoài cửa.

“Ai đó?”
“Là ta.” Văn Oanh đáp lời.

“Mạc đại phu, Liễu tiểu thư nhà ta có lời mời.”
“Liễu tiểu thư?” Mạc Cầu ngạc nhiên.

Thời gian đã không còn sớm, Liễu tiểu thư tìm hắn có việc gì? Tuy trong lòng thắc mắc nhưng hắn vẫn đáp.


“Được rồi.”
Không bao lâu sau, Mạc Cầu đã thu xếp đồ đạc ra khỏi nhà kho đi theo Văn Oanh bước lên xe ngựa chờ ở bên ngoài.

Trong xe, Văn Oanh ngồi đối diện hắn, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Mạc Cầu, trong mắt ánh lên một tia phức tạp.

Đêm qua tiểu thư lại tìm nàng nói chuyện.

Hỏi nàng tính toán ra sao, muốn lưu lại hay cùng Liễu gia đi quận thành!
Nếu muốn lưu lại, tiểu thư có thể tìm bà mối hỏi thăm ý tứ của Mạc đại phu, mau chóng định hôn sự.

Tốt nhất nên hoàn tất mọi việc trước khi Liễu gia rời đi.

Bởi vì một khi đã rời đi, sợ là sau này có thể không trở về nữa.

Hơn nửa năm tiếp xúc, Văn Oanh đã biết được ít nhiều về vị đại phu trẻ tuổi này.

Tuy tướng mạo bên ngoài không có gì xuất chúng nhưng nhân cách thì có thể dựa vào.

Chỉ là...!
Tiểu thư hay mình đều không biết, liệu đối phương có đồng ý hay không!
“Có chuyện gì vậy?” Thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, Mạc Cầu không nhịn được hỏi.

“Trên mặt ta có vết hay sao?”
“Không có.” Văn Oanh cúi đầu, khẽ lắc lắc.

“Thật không đó?” Mạc Cầu thuận miệng hỏi.

“Không biết Liễu tiểu thư tìm ta có việc gì?”
“Không phải Mạc đại phu muốn học võ công đấy sao?” Nàng ngẩng đầu đáp.

“Lần này tiểu thư nhà ta có ý hỏi Trương hộ viện, bảo hắn truyền thụ võ công của hắn cho ngươi.”
“Trương hộ viện?” Mạc Cầu ra vẻ vui mừng.

“Có phải là Trương hộ viện mang tuyệt kỹ phi đao không?”
“Đúng là hắn.” Văn Oanh gật đầu.

“Trương hộ viện là cao thủ nhất tuyệt ở trong thành, nghe nói vị ấy học được một thân công phu từ một đại môn phái không truyền ra ngoài.

Lần trước nhờ có Mạc đại phu cứu chữa cho đội hái thuốc, tiểu thư mở miệng nhờ vị ấy mới đáp ứng đấy.”
“Lần này ta phải đa tạ Liễu tiểu thư rồi.” Mạc Cầu động lòng.

“Không biết vị Trương hộ viện kia có yêu cầu gì không? Chỉ cần tại hạ làm được tất sẽ không chối từ.”
Như hắn biết, người này là đệ nhất cao thủ trong đội ngũ hộ viện của Liễu gia, có tu vi đạt tới Đoán Cốt.


Người này danh chấn một phương, có tuyệt kỹ phi đao vô cùng lợi hại.

Có người từng nói, cả cao thủ Luyện tạng cũng từng mất mạng trong tay hắn.

Nếu có thể học được tuyệt kỹ này, Mạc Cầu không còn phải phát rầu vì một chiêu Yến Tử Phân Thủy đơn độc kia nữa.

“Theo ta biết thì không có.” Văn Oanh lắc đầu.

“Nhưng lần này chỉ là gặp mặt, cụ thể khi nào truyền thụ thì còn phải xem lúc nào Trương tuần viện rảnh nữa.”
“Đương nhiên rồi.” Mạc Cầu gật đầu liên tục mấy cái.

Việc này đã là việc vui ngoài ý muốn của hắn, hắn tất nhiên không có thắc mắc hay đòi hỏi gì hơn.

“Mạc đại phu.” Văn Oanh chần chừ một lát mới nói.

“Theo Trương tuần viện nói, học võ không phải là việc trong một sớm một chiều.

Muốn học thành tài cũng cần phải trả giá lớn.

Y thuật của ngươi rất cao minh, kỳ thực chỉ cần học một chút võ để phòng thân là được, không cần thiết phải lãng phí nhiều thời như thế.”
Những lời này nghe ra thật là có lý.

Nhưng Mạc Cầu nghe xong chỉ cười cười.

“Văn Oanh cô nương không sai.

Nhưng giữa việc học võ và hành y, việc nào nặng việc nào nhẹ ta sẽ tự có cân nhắc.”
“Ta đã lo lắng thừa rồi.” Văn Oanh nở nụ cười xinh đẹp.

“Tối nay Vọng Giang Lâu có mở tiệc rượu, Mạc đại phu nếu không vướng bận gì có thể đến cùng xem khúc tuồng Lê Viên...”
“Chắc là không được.

Ta là kẻ nhát gan, buổi tối thường ít khi ra ngoài.” Mạc Cầu lắc đầu.

Lý do của hắn làm Văn Oanh không khỏi bật cười một tiếng.
***
Trương hộ viện là một nam tử cường tráng đã trung tuổi, hai mắt sáng ngời có thần.

Hắn là một cao thủ ám khí, hai bàn tay thon dài mịn màng nhìn như con gái, mười ngón tay rất linh hoạt, có thể đồng thời bắt lấy mười mảnh tang môn đinh.

“Mạc đại phu muốn học ám khí cần rèn luyện kỹ năng chụp bắt, ném mạnh, rèn luyện cả nhãn lực nữa.


Muốn đại thành cần phải khổ luyện rất nhiều.” Ở trên bàn rượu, Trương hộ viện nói.

Ngoài những kỹ năng ấy ra còn rất nhiều pháp môn ám khí, trong đó có hơn mười loại ám khí người cần phải làm quen, sau đó mới có thể theo ta học Thiên Tự Cửu Đả.”
“Không chỉ là chuyện hao phí thời gian, có thể học thành được hay không lại là chuyện khác.

Ngươi cần suy nghĩ cho kỹ.” Hắn lên tiếng nhắc nhở.

“Không có vấn đề gì.” Mạc Cầu đáp.

“Tại hạ rất có hứng thủ với võ học.

Đã nghe ám khí của Trương hộ viện vô cùng tinh diệu, chỉ cần nhìn qua là đã hài lòng rồi.”
“Được rồi.” Trương hộ viện gật đầu.

“Trương mỗ ta đã quyết định đi theo Liễu gia tới quận thành.

Chỉ còn có mấy tháng trước tết để truyền thụ võ công cho ngươi thôi.”
“Nếu Mạc đại phu không đủ thiên phú, không học được gì từ chỗ ta thì xin cũng đừng trách.”
“Việc ấy là đương nhiên.” Mạc cầu gật đầu, nâng chén hướng đến hai người đối diện nói.

“Trương hộ viện, Liễu tiểu thư, xin đa tạ!”
“Mạc đại phu không cần khách khí.” Liễu Cẩn Tịch mỉm cười, cũng nâng chén đáp lễ.

“Mời.” Trương hộ viện thì vô cùng hào sảng, nâng chén lên một hơi uống sạch.

“Ta còn có việc phải làm không tiện ở lâu.

Ba ngày sau Mạc đị phu hãy tới Liễu gia tìm ta.

Tiểu thư, ta xin cáo lui trước.”
“Trương thúc có việc xin cứ rời đi.” Liễu Cẩn Tịch gật đầu.

“Ở đây đã có ta.”
“Vâng.”
Trương hộ viện rời đi không lâu, Mạc Cầu thấy sắc trời đã dần tối thì khéo léo cáo từ.

Hắn đi xuống dưới chưa được bao xa, từ trước mặt hiện ra một người đột nhiên ngăn hắn lại.

“Mạc đại phu, xin dừng bước.”
Mạc Cầu cũng lùi lại, thân thể căng ra.

Chờ lúc nhìn thấy rõ người tới mới nhíu mày.

“Là ngươi? Ngươi lại tìm ta có việc gì?”
Người vừa xuất hiện chính là Uông lão nhị.

“Mạc đại phu thật chóng quên.” Hai mắt hắn đỏ sậm, gầm lên.

“Hôm nay chính là kỳ hạn bảy ngày, lẽ ra ngươi phải đến trị bệnh cho đại ca của ta, cớ sao còn ở đây làm bạn với giai nhân, ăn no uống say.


Hay là người đã quên rồi?”
Hôm nay Uông lão nhị đã tới nhà kho, lại đi hiệu thuốc, đi khắp thành nam thiện đường để tìm Mạc Cầu.

Mất bao công nghe ngóng mới được tin hắn đang ở Vọng Giang Lâu.

Uông lão nhị vội chạy tới nơi này, thái độ rất tức giận.

“Ra là việc đó.” Mạc Cầu há miệng.

Hắn quả thực đã quên đi mất.

“Ngươi chờ một lát.” Hắn đảo mắt một vòng, quay người chạy vào trong tưu lây mượn bút giấy, đặt tay viết xuống một đơn thuốc rồi đưa cho đối phương.

“Ngươi đi lấy thuốc theo đơn này.”
“Vậy là sao?” Uông lão nhị nghi ngờ hỏi.

“Độc trên người Quách tráng sĩ đã trừ rồi, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt là được, không cần ta tự mình đến nữa.

Ngươi sắc thuốc này cho hắn uống là được.” Mạc Cầu bình thản đáp.

Hai mắt Uông lão nhị trợn lên.

Hắn cắn răng nói.

“Vậy là lúc trước ngươi lừa bọn ta? Chẳng lẽ ngươi không muốn xem công pháp Long Xà Kình nữa?”
“Ta đâu có lừa gạt các ngươi?” Mạc Cầu lắc đầu.

“Thương thế của Quách tráng sĩ đúng là không thể trừ hết trong một lần, sau này còn cần thời gian để an dưỡng mới phục hồi hoàn toàn được.

Long Xà Kình lần trước ta xem không hiểu, trước mắt không cần phải xem lại nữa.”
“Ra là vậy.” Uông lão nhị thở nhẹ.

Hắn đưa mắt nhìn Mạc Cầu thêm một lần nữa, vẻ kỳ quái.

Trong ánh mắt có cả ý khinh thường, lạnh lẽo.

“Mạc đại phu.” Khóe miệng Uông lão nhị khẽ nhếch lên, hắn từ tốn nói.

“Hôm nay vốn chúng ta muốn để ngươi đến chữa bệnh cho đại ca, cũng là giúp ngươi bớt đi một chuyện phiền toái.

Hiện giờ xem ra...”
“Hừ hừ!”
Hắn hừ lạnh hai tiếng rồi dứt khoát quay người rời đi.

Sau lưng hắn, Mạc Cầu lầm vào trầm mặc.

Đối phương nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đi xem bệnh cho Quách Tiêu thì có thể thoát được phiền toái gì hay sao?
Thật khó hiểu!
Mạc Cầu lắc đầu, bước về phía hiệu thuốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui