“Bằng hữu?”
Mạc Cầu đi theo tên sai vặt xuống dưới lầu.
Tới góc đình viện, hắn thấy một nam tử trung tuổi mặt vàng như nến.
Tướng mạo người này quả thực rất quen.
Nhưng Mạc Cầu cố gắng thế nào cũng không nhớ ra được mình đã gặp đối phương ở đâu.
“Chúng ta biết nhau sao?” Hắn cất tiếng hỏi.
“Mạc đại phu thật là quý nhân, nhiều chuyện không còn nhớ nữa.”
Đối phương lưng hùm vai gấu nhưng vóc người không quá cao.
Hắn đưa tay ôm quyền, toàn thân toát ra khí thế mạnh mẽ.
“Hơn một năm trước, ở Tôn gia.
Nếu không có y thuật kỳ diệu của Mạc đại phu, Uông mỗ sợ là không còn đứng ở đây hôm nay rồi.”
“Là ngươi?” Hai mắt Mạc Cầu co rút lại.
Hắn vô thức bước lùi mấy bước, đoản kiếm trong tay áo ngo ngoe muốn động.
“Ngươi dám vào thành sao, lại còn quanh minh chính đại xuất hiện ở đây?”
Người này lúc trước chính là lão nhị của Quách Tiêu, là người bị cung tên bắn xuyên qua mà Mạc Cầu đã chữa ở Tôn gia dạo trước.
Mọi người vẫn gọi hắn là Uông lão nhị.
Lúc trước hắn hôn mê bất tỉnh, cả người toàn máu, so với bộ dạng hiện giờ thì khác một trời một vực.
“Có gì mà không dám?” Uông lão nhị đưa mắt nhìn bốn phía, lạnh nhạt đáp.
“Hiện giờ huynh đệ chúng ta đã có thân phận rồi.
Dù có nha môn ở đây cũng không thể làm gì ta được.”
“Thật vậy?” Mạc Cầu ngạc nhiên, chớp mắt mấy cái rồi chậm rãi gật đầu.
“Thì ra là vậy.
Các vị có thể thay đổi như vậy tại hạ rất mừng.
Tại hạ đang còn có việc khác không tiện đứng đây lâu.
Xin được cáo từ.”
Đối phương đã quang minh chính đại xuất hiện ở đây, có lẽ thân phận đã khác trước thật.
Nhưng dù sao, Mạc Cầu cũng không muốn dính vào đám người động một tí là có thể chém giết.
“Mạc đại phu đừng vội.” Uông lão nhĩ bước tới, lấy tay ngăn lại.
“Không có việc thì không lên điện tam bảo.
Chúng ta tới đây kỳ thực là có lý do.”
Cùng lúc đó, phía sau Uông lão nhị xuất hiện một người cao lớn như gấu, nhanh chóng chặn đường quay lại của hắn.
Ngoài Uông lão nhị, nơi này còn có một người khác nữa!
“Các ngươi muốn làm gì?” Mạc Cầu giật mình, tinh thần đã hơi căng thẳng.
“Nơi này là Vọng Giang Lâu, không phải ngoài thành.
Ta chỉ cần hô to một tiếng, để xem các ngươi có thể làm gì.”
“Ngươi nói cái gì!” Nghe thấy vậy, đại hắn đứng sau lưng hắn trợn mắt, bước tới một bước thấp giọng quát.
“Ngưởi có gan thử hô lên một tiếng xem?”
Người này thân hình cao lớn, khí thế hung mãnh.
Dù không mang theo cây côn đồng như hồi trước nhưng chỉ khí thế của hắn đã khiến Mạc Cầu từ trong vô thức làm ra động tác như muốn cầm lấy chuôi kiếm.
Tình hình hiện giờ đã khác lúc trước.
Hắn không còn là một tên tiểu học đồ ngu ngơ để mặc cho người ta muốn chém thì chém, muốn giết thì giết.
Chỉ bằng vào khí thế đó, đối phương còn chưa thể làm cho hắn sợ hãi.
“Lão ngũ.” Uông lão nhị cau mày nói.
“Mạc đại phu là ân nhân cứu mạng ta, không được thất lễ.”
“Hừ!” Lão ngũ này hừ lạnh, vẻ bất mãn nhưng cũng không định tiến gần thêm.
Chỉ có hai mắt là vẫn trợn trừng đầy vẻ uy hiếp.
“Mạc đại phu.” Uông lão nhị nghiêng người về phía Mạc Cầu nói.
“Thực không dám giấu.
Hôm nay ta tới đây là muốn mời ngươi xuất thủ một lần nữa, chữa bệnh cho đại ca của ta chứ không có ý gì khác.”
“Chữa bệnh?” Mạc Cầu lắc đầu.
“Hai vị chắc là không biết.
Ta vẫn chỉ là một học đồ ở hiệu thuốc Thanh Nang mà thôi, còn chưa xuất sư.
Y thuật ta có hạn.
Các ngươi có thể đi mời các đại phu khác trong thành, nhanh nhanh kẻo ảnh hưởng tới bệnh tình của Quách tráng sĩ.”
“Ngươi nghĩ chúng ta không mời sao?” Lão ngũ đứng sau lưng hắn quát lên, vẻ phẫn hận.
“Chúng ta đã mời các đại phu nổi tiếng rồi nhưng đám ấy đều là lũ phế vật, không có chút bản lĩnh gì.”
“Đó là vì các ngươi chưa tìm đúng người thôi.” Mạc Cầu đáp.
“Hiệu thuốc Thanh Nang có mấy vị đại phu xem bệnh rất giỏi.
Thuốc đến là bệnh tiêu.”
“A...” Uông lão nhị hừ nhẹ, giọng khinh thường.
“Lúc trước chúng ta cũng nghĩ vậy, nhưng có người nói với đại ca ta, bệnh tình của huynh ấy chỉ có Tần sư phó mới có thể chữa được.”
“Hừm.” Nghe vậy, Mạc Cầu hơi nhếch chân mày, trong lòng chợt cảm thấy có chút hiếu kỳ.
“Vì sao lại thế?” Hắn hỏi.
“Mạc đại phu cứ đi thì sẽ biết.” Uông lão nhị chìa tay ra.
“Đúng như ngươi vừa nói.
Nơi đây là trong thành, ngươi còn sợ chúng ta ra tay hay sao?”
“Việc này...”, Mạc Cầu vẫn còn chần chừ, sau một lúc hắn vẫn mạnh mẽ lắc đầu.
“Thật là có lỗi, nhưng tại hạ cũng là lực bất tòng tâm, không muốn làm mất thời gian của các vị.”
“Ngươi...”, lão ngũ nộ khí xung thiên, cắn chặt răng như muốn nuốt chửng đối phương.
“Lão ngũ, không được gây chuyện.” Ánh mắt Uông lão nhị trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhìn Mạc Cầu.
“Mạc đại phu, bây giờ chúng ta đều là người trong thành, sau này có thời gian tất còn có lúc gặp mặt.
Đầu đường cuối ngõ sợ là không tránh được có va chạm.
Ngươi cho chúng ta chút thể diện không được?” Hắn nói vẻ khách sáo nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lẽo.
“Ngươi uy hiếp ta?” Mạc Cầu trầm sắc mặt.
“Không dám.” Uông lão nhị ôm quyền, chắp tay.
“Nhưng Mạc đại phu hẳn cũng biết.
Trong thành không hẳn lúc nào cũng an toàn.
Đôi khi chỉ đi đường cũng gặp phải những chuyện không hay.
Chúng ta quả thực chỉ muốn kết giao bằng hữu với Mạc đại phu mà thôi.”
“Ngươi...” Mạc Cầu há miệng.
“Phải rồi.” Uông lão nhị làm bộ nhớ ra việc gì đó.
“Đại ca của chúng ta từng nói, nửa năm trước, huynh ấy từng tha cho Mạc đại phu một lần.
Có ơn tất báo, Mạc đại phu chả lẽ lại không biết? Chỉ cần ngài có thể chữa cho đại ca của ta, bệnh phí không cần phải lo lắng.”
“Xem bệnh phí?” Mạc Cầu nghe tới thì ngẩng đầu, mỉm cười ra chiều suy nghĩ.
***
Quách Tiêu đang nằm trên một chiếc giường mềm, hô hấp yếu ớt, sắc mặt đã thâm đen lại, ý thức mơ hồ không tỉnh táo.
Mặc Cầu đưa tay bắt mạch cho đối phương, sau đó xốc quần áo của hắn lên, từ eo đối phương hiện ra một cái chưởng ấn đen nhánh.
“Hắc Sát Chưởng!” Biểu hiện này hắn há có thể không nhận ra.
Hắc Sát Chưởng gia truyền của Hà gia.
“Chính là Hắc Sát Chưởng.” Uông lão nhị đứng ở bên cạnh gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn cắn răng, nói.
“Chúng ta vốn nghĩ tiểu tử họ Hà kia đã chết rồi.
Không ngờ hắn không những không chết, còn quay lại tìm tới cửa.”
“Hà Tiến?” Mạc Cầu nghi hoặc.
Hà Tiến mất tích nửa năm trước, lâu rồi không xuất hiện.
Rất nhiều người cho rằng hắn đã chết.
Hiện tại xem ra, hắn không chỉ không chết, còn âm thầm điều tra vụ án của nhà mình, cuối cùng đã tìm ra được hung thủ.
“Không sai.” Uông lão nhị gật đầu.
“Tiểu tử ấy khí lực tất nhiên là kém xa đại ca của ta, nhưng lại tiến hành đánh lén lúc chúng ta không đề phòng.
Tuy vậy,...” Hắn hừa nhẹ hai tiếng rồi nói tiếp.
“Bản thân hắn cũng nhận kết quả không tốt đẹp gì.”
Mạc Cầu ra điều đã hiểu.
“Mạc đại phu.” Uông lão nhị hạ giọng, vẻ khẩn trương.
“Tình hình của đại ca ta thế nào?”
“Có thể chữa trị.” Mạc Cầu gật đầu nói.
“Đúng là người dính Hắc Sát Chưởng thì chỉ có hiệu thuốc Thanh Nang chúng ta mới chữa được.
Lời ấy quả không sai.
Tuy nhiên bệnh phí...”
Hắn muốn nói nhưng chợt ngừng lại, nhìn về mấy người đang đứng giữa sân.
Lão ngũ thân như gấu lớn, lão tam thì sắc mặt âm trầm không nói tiếng nào.
Bên cạnh đó còn có lão tứ và Uông lão nhị.
Những người này đều thân mang võ công, yếu nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Luyện da.
Hai người lão đại và lão tứ đã là cao thủ Đoán Cốt.
“Bệnh phí thì dễ rồi.” Thấy bệnh của đại ca có thể cứu, Uông lão nhị vui mừng, vỗ ngực đáp.
“Mạc đại phu muốn bao nhiêu tiền bạc?”
Điều hắn không ngờ tới là Mạc Cầu nghe xong chỉ lắc đầu, chậm rãi nói.
“Ta không muốn bạc.”
“Không muốn bạc?” Đám người xung quanh sững sờ, lão ngũ nhanh miệng hỏi.
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn bí tịch võ công.” Mạc Cầu trầm giọng.
“Tốt nhất là bí tịch võ công của cảnh giới Đoán Cốt hoặc Luyện tạng.”
“Bí tịch võ công?” Mấy người nọ đưa mắt nhìn nhau.
Uông lão nhị chần chừ một lúc mới nói.
“Mạc đại phu, tập võ vô cùng gian khổ, không thể thành công trong một sớm một chiều được.
Ngươi có y thuật cao siêu như thế, đến đâu chả được người ta tôn kính, cần gì phải phí tâm sức vào chuyện khác?”
“Được người đời tôn kính?” Mạc Cầu quét mắt nhìn hắn, lạnh lùng đáp.
“Chưa chắc đâu.”
Uông lão nhị yên lặng, chỉ có thể xấu hổ cười lên một tiếng.
“Bệnh phí để chữa bệnh chính là bí tịch võ công.
Các ngươi đừng hòng tìm cách dùng hàng giả lừa ta.
Ta dù không tập võ nhưng cũng phân biệt được đúng sai.” Mạc Cầu lạnh nhạt nói.
“Đưa bí tịch ra, ta sẽ chữa bệnh.”
“Việc này...” Uông lão nhị nhíu mày, hắn liếc nhìn mấy huynh đệ rồi chắp tay hướng Mạc Cầu nói.
“Xin Mạc đại phu chờ một lát.”
“Các ngươi nên nhanh lên.” Mạc Cầu gật đầu.
“Ta có thể đợi, nhưng đại ca của các ngươi thì không đợi được bao lâu nữa đâu.”
“Vâng.” Uông lão nhị đáp rồi vội vã đi về sau viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...