Mạc Cầu gọi Dưỡng Nguyên Đan mà hắn cải tiến là siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan.
So sánh loại này với đang dược từ chỗ Tề sư huynh thì dược lực của nó mạnh hơn nhiều, thời gian tác dụng cũng lâu hơn.
Tất nhiên, chi phi luyện chế phải đắt đỏ!
Tuy nhiên, mọi đầu tư đều đáng giá.
Dưỡng Nguyên Đan phổ thông có thể duy trì tác dụng của dược hiệu trong ba bốn ngày, trong khi đan dược Mạc Cầu luyện chế về sau, tác dụng bảy ngày mới hết.
Lúc trước, mất ba ngày mới có một khối tinh quang sáng lên, giờ bốn ngày là đủ để hai khối lấp lánh.
Dựa vào tác dụng phụ của nó, tầm mười ngày mới được dùng một viên.
Mạc Cầu luyện chế được sáu viên, vậy là đủ dùng trong hai tháng.
Kết quả thật khả quan.
Gần hai tháng ấy, Mạc Cầu cũng cao thêm được một chút.
Cởi bỏ quần áo bên ngoài ra, chân tay đã lộ ra một chút cơ bắp.
Từ ngoài nhìn vào, hắn đã không khác những người cùng lứa.
Thực lực của hắn cũng tăng tiến kinh người, khoảng cách tới cảnh giới Luyện da đã không còn xa.
Trong thời gian này, hắn đi cầm khối ngọc bội của Hà Tiến đưa cho, lấy tiền ấy mua sơn tham từ nhà Liễu gia.
Lần này, dù được chiết khấu, lượng sơn tham thu về rõ là ít hơn lần trước.
Từ chỗ dược liệu ấy, hắn luyện chế ra được bốn viên siêu phẩm Dưỡng Nguyên Đan nữa.
Ngoài đan dược này, hắn vẫn có Dưỡng Nguyên Đan bình thường lấy từ chỗ Tề sư huynh, cơ bản không thiếu đan dược phục vụ cho việc tu luyện.
Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng cái đã được nửa năm.
“Xoạt!”
Trong phòng, ánh đèn nhấp nháy.
Mặc Cầu với mái tóc dài, thân ảnh như điện di chuyển trong phạm vi vài thước, thỉnh thoảng lại sử kiếm đâm thẳng, chém cong.
Đoản kiểm trong tay hắn xuất quỷ nhập thần, khi thì trái, lúc lại phải, góc độ xuất ra ảo diệu làm người khác khó mà nhìn ra.
“Oanh...”
Kiếm ảnh loang loáng, đột nhiên phân tách trên không hóa thành năm tàn ảnh lóe lên rồi biến mất, xung quanh vang lên tiếng xé gió.
Một hơi xuất ra Yến Tử Ngũ Phân Thủy.
Tiện tay mà phát, chiêu này chứng tỏ Mạc Cầu đã sử dụng rất thành thạo.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, như lời Tần Thanh Dung đã nói, hắn sẽ đạt đến kiếm pháp viên mãn, cảnh giới tương đương với Tần sư phó.
Cảnh giới này hắn quả thực có thể đạt được.
Tuy nhiên, theo như hắn cảm ngộ lúc trước, cảnh giới cao nhất mà Yến Tử Phân Thủy có thể đạt tới là tạo thành cửu ảnh, uy lực có thể uy hiếp võ giả dẫn kình nhập tạng.
“Xoạt!” Thu kiếm ảnh lại, thanh kiếm trong tay hắn cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Ổn định tinh thần, hắn lấy từ trên thân ra một thanh thiết mộc kiếm.
Thiết mộc, danh xứng với thực.
Loại vật liệu gỗ này cứng rắn vô cùng, chẳng khác gì hắc thiết, dùng nó để làm vũ khí sẽ có lực sát thương không nhỏ.
Mạc Cầu nắm chặt thanh kiếm gỗ, hai mắt lấp lóe, hắn đột nhiên vén tay áo lên, dùng tay còn lại chém tới.
“Xoạt!” Tiếng da thịt bị xé đứt vang lên, trên tay hắn hiện ra một lỗ hổng nhàn nhạt.
Một tơ máu từ đó chảy ra.
Mặc dù cảm giác hơi đau, nhưng tinh thần hắn lại rất vui vẻ, hài lòng.
Da thịt hắn đã tích được lực lượng, có thể ngăn cản vũ khí ở một trình độ nhất định.
Biểu hiện này, chỉnh là cảnh giới Luyện da.
Nửa năm nay, mỗi ngày trôi qua hắn đều diễn luyện thung công, không ngừng thôi động khí huyết để cường hóa thân thể.
Cách đây hai tháng, hắn đã đạt tới cảnh giới này, hiện giờ uy lực so với võ giả cùng cảnh thì mạnh hơn không ít.
Tần Thanh Dung hiện giờ đã không còn là đối thủ của hắn nữa.
Kết quả thu được có sự hỗ trợ lớn từ cảm ngộ Tam Dương Thung và dược hiệu bồi dưỡng liên tục.
Hắn nhắm mắt.
Trong thức hải, tinh quang liên tiếp sáng lên.
Hắn kiểm qua một lượt, đã có không dưới hai trăm khối đang tỏa sáng lấp lánh.
“Thân thể càng cường tráng thì tinh thần càng sảnh khoái, tinh quang cũng nhanh sáng lên hơn.
Hiện giờ nếu ta không dùng dược vật, cũng chỉ mất khoảng một ngày để thắp sáng một khối tinh quang.” Mạc Cầu mở mắt, lộ vẻ trầm tư.
“Không chỉ võ kỹ, y thuật, thư pháp hội họa các thứ đều có thể nhờ hệ thống giúp mình cảm ngộ, nhưng thực hành biểu hiện ra sao còn cần thời gian rèn luyện lâu dài thì mới thuần thục được.
Nhưng mà, số lượng tinh quang tiêu hao mỗi lần cảm ngộ cũng không ít, chỉ nên áp dụng lúc rảnh rỗi.
Ỷ lại vào nó tất có lúc sẽ gặp phải nguy hiểm.”
“Hiện giờ, ta vẫn nên dựa vào y thuật và võ học là hơn.”
Đã quyết định như vậy, hắn sửa sang lại quần áo, bình thản bước ra khỏi phòng ở.
Hôm nay hắn muốn ra ngoài gặp một người.
Nửa năm vừa rồi hắn dốc lòng luyện võ, trau dồi y thuật, hoàn toàn tránh xa những nơi có thể gây ra nguy hiểm.
Tề sư huynh còn phải bảo hắn cẩn thận có thừa.
Nhưng hắn cũng từng trải qua nhiều tình huống gian nguy, đủ để hắn hiểu bản thân mình thật nhỏ bé và yếu ớt trong cái thế giới này.
Nào ai biết nguy hiểm sẽ từ chỗ nào chạy tới?
Đạo phỉ, sơn tặc, ngay cả đám sư huynh ẩn tàng sát ý hắn cũng từng gặp cả.
Khi thực lực bản thân còn chưa đủ, tránh xa mấy chỗ náo nhiệt một chút cũng tốt.
Nếu có thể yên ổn, hắn sẽ chọn yên ổn.
Vọng Giang Lâu.
Đông Ly Viện, trên lầu hai.
“Mạc đại phu.” Văn Oanh thấy hắn từ xa, lấy tay vẫy vẫy.
Khuôn mặt tươi cười.
“Qua bên này.”
“Văn Oanh cô nương.
Liễu tiểu thư.” Mạc Cầu tiến lại, chắp tay hành lễ, vẻ áy náy.
“Để hai vị phải đợi lâu, ta thật có lỗi.”
“Mạc đại phu khách khí rồi.” Liễu Cẩn Tịch từ tốn đáp lễ.
“Chúng ta có việc cần giải quyết cho nên đến sớm hơn một chút.
Xin mời ngồi.”
“Vâng.” Mạc Cầu ngồi xuống đối diện.
“Đây là thứ ngươi muốn.” Liễu Cẩn Tịch đưa ra một cái hộp gỗ, nói.
“Sơn tham năm mươi năm, thu mua từ Mễ gia, đại phu hãy kiểm tra đi.”
“Làm phiến rồi.” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Hắn mở hộp gỗ, cẩn thận tách ra một chút bỏ vào trong miệng.
Làm xong, hắn gật đầu.
“Không sai.
Đa tạ Liễu tiểu thư.”
“Cám ơn ta làm gì, đây là việc chúng ta nên làm.” Liễu Cẩn Tịch thở dài, giọng cảm khái.
“Nếu không phải nhờ Mạc đại phu ngài ra tay, Liễu gia chúng ta vừa rồi đã phải tổn thất nặng nề.”
“Liễu tiểu thư quá lời rồi.” Mạc Cầu lắc đầu.
“Giả như không có ta thì vẫn còn Tần sư phó, Hứa lão.
Những người ấy đều có thể xuất thủ, đội hái thuốc nhất định sẽ không việc gì.”
Trước đó vài ngày, đội hái thuốc của Liễu gia ở ngoài thành trúng phải tập kích của đạo phỉ, ngoài tổn thất về dược liệu và tiền tài, còn có rất nhiều người bị thương.
Sau đó nhờ có Mạc Cầu mà mọi chuyện được giải quyết êm xuôi.
“Không đơn giản như vậy.” Liễu Cẩn Tịch cười khổ.
“Tần sư phó bận bịu như thế, làm sao có cả tháng thời gian chữa trị cho đám người hái thuốc ấy được.
Người như Hứa lão, càng khó nhờ tới.”
Nói đến đây, nàng nhìn Mạc Cầu, đôi mắt đẹp chớp động.
“Lúc ấy chúng ta chỉ là còn nước còn tát, không nghĩ y thuật của Mạc đại phu lại cao minh đến vậy.
Thật là ngoài dự liệu của Cẩn Tịch ta.”
“Chữa trị ngoại thương do đao kiếm gây ra vừa hay lại là sở trường của ta mà thôi.
Nếu là những thương tổn khác, sợ là ta cũng không giúp được.” Mạc Cầu hơi lạnh nhạt đáp.
“Mạc đại phu thật khiêm tốn.” Liễu Cẩn Tịch nở một nụ cười xinh đẹp.” Chúng ta cũng thường qua lại với nhiều đại phu khác trong thành, y thuật của ngươi không hề thua kém bọn họ.”
Mạc Cầu nghe xong chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì thêm.
“Đúng rồi.” Hắn chợt nhớ ra, hỏi.
“Nhân lực hái thuốc lần vừa rồi cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, kế tiếp đây các ngươi định làm thế nào?”
Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch trầm xuống.
Một lúc lâu sau nàng mới đáp.
“Đạo phỉ ngoài thành càng lúc càng hung hăng, hoành hành ngang ngược.
Việc ra ngoài hái thuốc ngày một nguy hiểm.
Việc kinh doanh này xem ra...”
“Thật khiến Mạc đại phu phải cười chê.
Liễu gia chúng ta nhập không đủ xuất, mỗi ngày này đều đang phải tiêu bù vào tiền vốn.”
Mạc Cầu im lặng.
Hắn không nghĩ đối phương nói dối, vì cơ bản là nàng không cần phải làm vậy.
Hắn chỉ không ngờ tình trạng của Liễu gia lại tồi tệ như vậy.
Nửa năm qua hắn ít ra ngoài nhưng cũng biết việc kinh doanh của mấy nhà đều không tốt như trước, chỉ có hiệu thuốc là gần như không bị ảnh hưởng, người đến chữa bệnh ngày một nhiều.
“Cho nên...”, Liễu Cẩn Tịch chờ một chút mới nói tiếp.
“Có thể chúng ta sẽ rời nơi này, đến quận thành phát triển.”
“Cái gì?” Văn Oanh biến sắc, thái độ này chứng tỏ nàng cũng mới nghe tới chuyện này lần đầu tiên.
“Tiểu thư, chúng ta sẽ đi quận thành?”
“Ừ.”
Liễu Cẩn Tịch nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
“Văn Oanh, nếu ngươi không muốn đi thì ta cũng không miễn cưỡng.
Dù sao...”
Nàng đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn sang Mạc Cầu.
Văn Oanh ngây người, hai mắt mở lớn.
Tin tức này đến quá bất ngờ, nhất thời nàng cũng không biết phải quyết định ra sao.
Lúc ấy, có một tên sai vặt ở quán rượu đi tới.
Hắn dừng lại trước người Mạc Cầu, khom lưng hỏi.
“Ngài là đại phu Mạc Cầu đúng không?”
“Là ta.” Mạc Cầu đáp.
“Ngươi hỏi ta có việc gì?”
“Ở dưới lầu có người tìm ngài.” Tên sai vặt hướng tay ra ngoài chỉ.
“Người ấy nói là bằng hữu của ngài.”
“Bằng hữu của ta?” Mạc Cầu nhíu mày.
Hắn lấy đâu ra bằng hữu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...