Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Một cú này của trưởng công chúa Chiêu Minh không chỉ đá văng cửa phòng mà còn đá văng cả không khí ngột ngạt bao trùm vương phủ suốt một tháng qua, phá tan sự im lặng u ám.

Bà bước nhanh tới mép giường, ném bao tải hình người xuống đất, cũng không quan tâm bản thân còn đang loạng choạng, cũng may Lâm Yến An bên cạnh đỡ bà lại, bà lập tức lấy từ trong ngực ra một bình sứ, đổ một viên thuốc nhỏ màu đỏ ra, nhét vào miệng Lâm Khước.

Lý Mộ lập tức rót chén nước tới, mớm cho Lâm Khước đang nhắm mắt, không biết có còn ý thức hay không.

Đợi Lâm Khước nuốt xong viên thuốc, người trong bao tải cũng được Lâm Yến An và Lâm Tê Ngô kéo ra ngoài, đó là một nam nhân sắc mặt xanh mét, đầu tóc hỗn loạn.

Trưởng công chúa Chiêu Minh kéo nam nhân còn chưa đứng vững kia tới, lạnh lùng nói: “Mau lên, nếu không kịp thì ta sẽ cho toàn bộ người trong Sa Lĩnh trại của ngươi không sống được nữa.”

Trại?

Lý Mộ nhìn sang bên cạnh, dáng vẻ của nam nhân kia trông cực kỳ chật vật, dưới sự uy hiếp của trưởng công chúa Chiêu Minh, hắn luống cuống tay chân bắt mạch cho Lâm Khước, tách mí mắt ra, quan sát đầu lưỡi y, cuối cùng còn móc ra một cây châm, nướng trên ánh nến, cắm vào một ngón tay của Lâm Khước để lấy máu.

Sau khi kiểm tra một lúc, nam nhân lẩm bẩm mấy câu, run rẩy cởi y phục Lâm Khước, muốn châm cứu cho y.

Lý Mộ không kịp nghĩ nhiều, hợp sức với Lưu ma ma để cởi y phục trên người Lâm Khước xuống, trong lúc đó nam nhân kia còn nhắc tới mấy vị thuốc, Lâm Yến An nhớ kỹ, đi cùng Lâm Tê Ngô ra ngoài bốc thuốc.

Nam nhân có mang theo bộ châm cứu của mình, khác với dáng vẻ tả tơi của hắn, bộ châm cứu này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Trước khi châm cứu, nam nhân hít sâu mấy hơi, giống như đang điều chỉnh tâm trạng, cơ thể hắn dần hết run, khi giơ tay lên cao, bàn tay của hắn vững chắc như một cỗ máy, chính xác cắm châm vào người Lâm Khước.


Đợi Cố Trì tới, Lâm Khước đang hôn mê đã bị cắm thành một con nhím, Cố Trì nhìn thấy gương mặt nam nhân kia xong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tốc độ của nam nhân kia rất nhanh, trong thời gian ngắn đã hoàn thành việc chữa trị, nhưng Lý Mộ lại cảm giác thời gian đã qua cả nửa ngày rồi, nam nhân kia dừng lại, nói: “Hai khắc sau rút châm, tới lúc đó xem thử tình huống, cũng đừng quên nấu thuốc, ta, ta đi… Ọe! Ta đi nghỉ ngơi một lát.”

Sau khi kết thúc châm cứu, cơ thể của nam nhân kia lại run rẩy như bị cảm lạnh, thậm chí còn nôn khan mấy tiếng, hết sức yếu ớt.

Trưởng công chúa Chiêu Minh nhíu mày, sai Cố Trì dẫn hắn tới phòng nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi, vừa xoay đầu lại đã thấy Lý Mộ đang cẩn thận dựa vào mép giường, dùng ngón tay kiểm tra hơi thở của Lâm Khước. Sau khi xác nhận Lâm Khước còn sống, toàn thân căng thẳng của Lý Mộ dường như đã hết sức, nàng nở một nụ cười rực rỡ như trút được gánh nặng, đôi mắt lại đỏ hoe khiến người xem phải mềm lòng.

Trưởng công chúa Chiêu Minh thả lỏng, vỗ lưng Lý Mộ, muốn nói chút gì đó an ủi nàng nhưng lại có nha hoàn tới bẩm báo, bên ngoài có rất nhiều người đến, thế là bà chỉ kịp để lại câu “đừng sợ” đã vội vàng ra ngoài.

Lý Mộ ở trong phòng canh chừng, đợi Lâm Yến An và Lâm Tê Ngô bốc thuốc trở về, Lưu ma ma lập tức đi nấu, hai tiểu hài tử nhận lấy công việc trông chừng nam nhân kia cho Cố Trì, cũng canh thời gian đánh thức nam nhân kia, một trái một phải kéo hắn tới rút châm cho Lâm Khước.

Đợi rút châm, nam nhân lại lấy máu Lâm Khước lần nữa, trưởng công chúa cũng trở về, đợi hắn bắt mạch xong, bà hỏi: “Sao rồi?”

Vẻ mặt nam nhân rất khó nói: “Sáu năm qua, y đã tự giày vò bản thân như thế nào vậy?”

Trưởng công chúa Chiêu Minh lạnh lùng đáp: “Nếu ngươi không chạy thì sẽ không có sáu năm giày vò đó.”

Trước khi rút châm, Cố Trì đã nói cho Lý Mộ biết nam nhân kia chính là Vô Độ mà bọn họ tìm kiếm lâu nay.

Vô Độ cố ý tránh nặng tìm nhẹ: “Nếu ta không chạy thì đã sớm táng thân biển lửa rồi.”


Người trong phòng chẳng ai đáp lời hắn, hắn đành phải xấu hổ, mở miệng giải thích giúp bản thân: “Năm đó là do bần tăng có lỗi, tin lời người khác, có thành kiến với Lâm thí chủ, sau này bần tăng đã hiểu ra, muốn hồi kinh giải độc giúp Lâm thí chủ, cái này là do…”

Vô Độ hoa tay múa chân hai lần, cuối cùng chỉ thở dài niệm một câu “A di đà phật”, bảo đảm sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho Lâm Khước, có điều…

“Mạng của Lâm thí chủ là dùng phương pháp của Kỳ đại phu cứu tạm, chắc chắn cơ thể đã bị hao tổn, lâu dài về sau cơ thể càng khỏe mạnh chứng minh mạng sống đã tới cuối, dù là ta cũng không thể bảo đảm tuổi thọ của y giống với người bình thường được.”

Kỳ đại phu chính là vị đại phu đang sống trong phủ trưởng công chúa Hoài Thục, cũng là người kéo Lâm Khước từ quỷ môn quan trở về, sau khi Lâm Khước hộc máu, ông đã được Cố Trì đưa tới đây, hiện tại vẫn còn ở trong vương phủ.

Sáu năm qua, Lâm Khước phát độc mấy lần, lần cuối cùng bọn họ không còn cách nào khác mới mời Kỳ đại phu tới, bọn họ biết hậu quả là gì, nhưng ai nấy đều chỉ mong Lâm Khước có thể sống thêm mấy năm.

Kỳ đại phu ra tay, Lâm Khước quả nhiên không còn cần phải mỗi ngày uống thuốc nữa, cũng không bị các loại bệnh vặt quấn thân, ngoại trừ đau đầu thì không khác gì người thường, thậm chí còn có thể tự mình cầm kiếm giết người, cho nên bọn họ không hề hối hận với quyết định trước kia, hơn nữa nếu không dùng phương pháp đó thì Lâm Khước cũng không chờ được tới lúc Vô Độ bị bắt về.

Trưởng công chúa Chiêu Minh hỏi thẳng: “Còn sống được bao lâu?”

Vô Độ: “Chuyện này bần tăng không dám bảo đảm, dù sao giải độc cho y đã đủ khó…”

Vô Độ thấy sắc mặt trưởng công chúa Chiêu Minh không tốt, miễn cưỡng nói: “Nhiều nhất là năm năm… không thì là bảy năm. Hầy! Bần tăng chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp Lâm thí chủ sống lâu mấy năm!”

Trưởng công chúa Chiêu Minh không thích câu trả lời này lắm, nhưng dù sao đi nữa thì cũng phải giải độc đã.

Chỉ cần giải hết độc, nếu may mắn thì có lẽ y sẽ sống thêm được mười tới hai mươi năm.


Vô Độ gom tóc đen tán loạn trên vai mình lại, mở miệng ra là bần tăng, không hề ngượng miệng, còn nói: “Bên phía Sa Lĩnh trại…”

Trưởng công chúa Chiêu Minh: “Thổ phỉ từng ra tay giết người, xử trảm theo luật.”

“Không có không có, dù có giết cũng chỉ giết đám thổ phỉ khác, xem như trừ hại cho dân. Nương tử nhà ta rất hiền lành, trước nay chỉ lấy tiền không cướp mạng, tiền kiếm được cũng chia một phần cho bá tánh, bằng không những thôn dân kia đâu tình nguyện mật báo cho nàng.” Lần này hắn không tự xưng bần tăng nữa.

Trưởng công chúa Chiêu Minh lạnh nhạt hỏi: “Huyết nương tử của Sa Lĩnh trại hiền lành?”

Vô Độ cười gượng mấy tiếng, biết lời mình nói có hơi thái quá nhưng đó đều là sự thật, nếu không với tính tình sợ chết, hắn sẽ không ở lại một trại thổ phỉ nhiều năm như vậy, còn trở thành đại phu duy nhất, trở thành áp trại phu quân, có thêm một đôi trai gái tuổi tác không nhỏ.

Bảo sao sư phụ lại nói hắn có tướng mạo con cái đủ đầy.

Trưởng công chúa Chiêu Minh cũng không ngờ bản thân chỉ đi diệt phỉ một chuyến, lại có thể tìm thấy Vô Độ thật.

Khi đó nàng cảm thấy thật sự may mắn khi rời khỏi chùa Minh Đài, nghe Lý Mộ nói rằng Vô Độ có thể đã hoàn tục, nếu không bà sẽ không nghi ngờ vị phu quân mềm yếu nhưng giỏi y thuật của Huyết nương tử có thể là Vô Độ, mang tâm thế “lỡ như” mà đi điều tra một lượt, cuối cùng thật sự tìm được Vô Độ, sau đó tìm mọi cách khống chế Sa Lĩnh trại, trói Vô Độ mang về nhà.

Lần này bà ra ngoài còn giúp đỡ châu phủ lân cận giải quyết tốt hậu quả, bởi vì chuyến đi này không chỉ tiêu diệt một trại thổ phỉ, bà dẫn theo Vô Độ trở về trước, toàn bộ người trong Sa Lĩnh trại, bao gồm cả Huyết nương tử và hai đứa nhỏ đều đang được áp giải trên đường.

Áp giải tội phạm không nhẹ nhàng như một mình cưỡi ngựa, cũng phải mất hơn nửa tháng mới về tới nơi.

Vô Độ ở lại vương phủ giúp Lâm Khước giải độc, Lâm Yến An suy nghĩ rất chu đáo, sợ người của Sa Lĩnh trại xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng tới Vô Độ, hắn mượn lệnh bài từ chỗ trưởng công chúa, cũng cầm theo tín vật đủ làm Huyết nương tử tin tưởng từ trên người Vô Độ, chạy tới đội ngũ áp giải phạm nhân.

Lâm Yến An dùng bản lĩnh có thể khiến phân đà chủ Nghĩa An giáo ở Giang Nam thưởng thức mình như con trai ruột để thuyết phục Huyết nương tử, khiến nàng ta dẫn theo hai con vào ở trong phủ Yến vương, Lâm Tê Ngô vì thế mà cũng có thêm một “cô giáo” dạy dùng roi dài chín khúc và lưu tinh chùy.


Toàn bộ người biết võ công trong Sa Lĩnh trại đều nạp vào dưới trướng trưởng công chúa, những người không chịu hoặc không đủ điều kiện đều được trưởng công chúa Chiêu Minh sắp xếp chu đáo, cuối cùng Vô Độ cũng an tâm ở lại, tập trung trị liệu cho Lâm Khước.

Ngày Tết năm nay cứ trôi qua trong bận rộn.

Lần này Lâm Khước hôn mê rất lâu, dù đã sang năm, tháng giêng sắp hết nhưng bức tranh cửu cửu tiêu hàn vẫn không thêm được một nét nào từ lần cuối Lâm Khước đặt bút, thời gian trôi nhanh cho tới kinh trập.

Tuy Lâm Khước thất hứa, nhưng khi Lý Mộ cất bức tranh đi lại rất vui vẻ, định sang năm sẽ tự mình vẽ một bức cho Lâm Khước, để Lâm Khước cảm nhận được sức hấp dẫn của bức tranh trẻ con hiện đại.

Lý Mộ nghĩ tới đây, giơ tay mở bức tranh ra lần nữa, quan sát bố cục tranh của Lâm Khước một phen, cảm thấy bản thân có thể làm được.

Ánh mặt trời sau trưa rất thoải mái, Lý Mộ đặt giấy luyện chữ vừa viết xong lên bàn, từ khi xuyên không, nàng đã luyện chữ được hơn một năm rồi, từ một người hiện đại chỉ biết dùng bút đầu cứng cuối cùng đã viết được chữ bằng bút lông, cũng nắm được phương pháp, không còn mù quáng luyện tập theo bảng chữ mẫu nữa.

Sách trên kệ cũng nhiều hơn ban đầu hơn nửa, đó đều là những quyển sách nàng xem dạo gần đây, số còn lại đều là được chuyển từ thư phòng phía tây tới.

Nàng đứng thẳng giữa ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, bóng dáng thẳng tắp, thân cao 1m68 giống với trước khi xuyên không, da thịt ít ỏi trên người trước lễ thành thân vốn đã trở lại, kết quả vì lo lắng bệnh Lâm Khước mà lại gầy đi không ít, may mắn rằng nàng kiên trì luyện tập, cho dù gầy cũng không có cảm giác yếu đuối mong manh.

Lý Mộ vốn không thấp, trưởng công chúa Chiêu Minh lại còn cao hơn cả nàng, nàng không biết phò mã cao cỡ nào, dù sao hai huynh đệ Lâm Khước với Cố Trì đều không thấp, ngoại trừ Lâm Yến An và Lâm Tê Ngô chưa trưởng thành, không ngờ bây giờ nàng lại biến thành người lùn nhất trong nhà.

Lúc Lâm Khước tỉnh dậy thì nhìn thấy Lý Mộ, Chỉ cơ làm từ men gốm màu xanh bao lấy ngón tay cái ở bàn tay phải của nàng, phát ra tiếng vang lộp cộp khi cuộn tròn bức tranh.

Nàng vừa cột chắc dây giữ vừa tìm chỗ đặt tranh, một lúc sau, nàng bắt đầu nhìn quanh, lướt qua Lâm Khước cũng không chú ý lắm, tới khi nàng ngơ ngác quay đầu lại nhìn lần nữa, chỉ nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng rực rỡ còn hơn cả mặt trời bên ngoài của Lâm Khước…

“Cất tranh sớm rồi.”

Xem ra bọn họ còn kịp thêm một nét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui