Người tới không có ý tốt.
Cứ như vậy qua hơn một năm, cũng sắp đến sinh thần tròn mười lăm tuổi của Mặc Viêm. Bản thân y một chút cũng không để ý, nhưng người trong Thiên Tuyệt cung lại vội vội vàng vàng, khắp nơi phô trương kết hoa giăng đèn, so với sinh thần của phụ thân còn muốn khoa trương hơn.
Chuyện này khiến Mặc Viêm khó hiểu, vì vậy Thần Mộc đã nói cho y một bí mật, bí mật này toàn bộ người trong Thiên Tuyệt cung đều biết, mà y lại không biết chỉ vì một lý do rất buồn cười, đó là do y từ trước tới giờ sẽ không nghĩ tới việc đi hỏi.
Nguyên lai năm đó chủ nhân của Thiên Tuyệt cung được phong vương, vị công chúa được đem gả tới chính là mẹ ruột của Mặc Viêm. Mặc Viêm nghĩ chuyện này thật như trò cười, năm đó y còn chế nhạo đoạn hôn nhân chẳng ra sao kia, lại chưa từng biết, mình chính là kết quả của đoạn hôn nhân đó a.
Kể từ khi biết được chuyện này, càng gần đến ngày sinh nhật của mình, tâm tình của y càng không tốt. Đặc biệt, y còn nghe nói, vị Vương thúc chưa bao giờ gặp mặt kia sẽ đích thân đến tham gia sinh nhật của y. Nghe nói vị Cảnh vương gia này là tứ ca của công chúa, hai người từ nhỏ tình cảm rất tốt, sau khi công chúa qua đời, hoàng thất và Thiên Tuyệt cung đã cắt đứt liên hệ, lần này đột nhiên tới bái phỏng, chỉ sợ là muốn do thám thực lực Thiên Tuyệt cung đi.
Mặc Viêm từng hỏi qua Thần Mộc, nếu năm đó lựa chọn thiếu cung chủ, người lưu lại không phải là y, hôm nay sẽ ứng phó như thế nào. Thần Mộc cười ha ha một tiếng: “Có hay không có sinh thần thì như thế nào?” Mặc Viêm lập tức sáng tỏ, năm đó lựa chọn, căn bản chưa từng nghĩ tới xuất thân của người được chọn, cho dù hôm nay không phải là y, thấy Cảnh vương gia, vẫn như cũ xưng một tiếng vương thúc, ai có thể nhìn ra được vấn đề gì.
Thần Mộc thấy nét mặt y có chút đưa đám, nhịn không được an ủi: “Dù công chúa có phải là mẫu thân ruột thịt của ngươi hay không thì như thế nào, ngươi chỉ cần biết, năm đó lựa chọn thiếu cung chủ, người cung chủ chọn chính là ngươi”.
Sinh nhật đêm đó, trang phục của Mặc Viêm được lựa chọn một cách tỉ mỉ, vẫn là một bộ Nguyệt Nha thắng tuyết (trắng hơn tuyết), thế nhưng vạt áo và ống tay áo được tơ vàng thêu thêm cây mẫu đơn tinh tế, dẫn ra một thân quý khí, Mặc Viêm liếc nhìn trong gương, vẫn là một thiếu niên thanh tú, chỉ là trong cặp mắt kia đã mất đi sự bốc đồng tầm thường thời niên thiếu.
Khi y đến, trong sảnh đã có một vài vị phó đường chủ, nhìn thấy y đều tiến tới chúc mừng, y đáp lễ với từng người, không làm mất đi khí phách cùng cấp bậc lễ nghĩa.
Đang lúc tán gẫu, liền thấy phụ thân đại nhân cùng với một vị tử y nam tử song song đi vào phòng khách. Các vị đường chủ ở đây đều đồng loạt hành lễ, Mặc Viêm nhàn nhạt đánh giá tử y nam tử, khoảng chừng ba mươi, một thân khí chất tôn quý, dáng vẻ ưu nhã, cử chỉ thong dong.
Đợi đến khi nam tử kia đến gần, nhìn thấy Mặc Viêm, thần tình đột nhiên chuyển thành kinh hỉ, chỉ vào Mặc Viêm hỏi: “Đây chính là cháu ta, thật sự giống nhau”.
Mặc Thanh nhàn nhạt mỉm cười, gật đầu ý bảo Mặc Viêm chào hỏi. Mặc Viêm đối với chuyện này cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng cũng mỉm cười, đúng mực hành lễ, nói với người nọ một tiếng: “Vương thúc hữu lễ”. Cảnh vương gia thân thủ đỡ lấy y, rồi tinh tế quan sát, sau đó nói: “Ngươi với mẫu thân ngươi thực sự giống nhau”. Mặc Viêm mỉm cười đáp lại.
Toàn bộ người trong Thiên Tuyệt cung thấy y, cũng tán dương y tuấn tú phi phàm, chỉ là gương mặt của y tuy tuấn mỹ nhưng lại thiên về âm nhu. Y thà rằng giống Mặc Thanh được một ít, Mặc Thanh tuy rằng tuấn mỹ, nhưng thập phần dương cương, thậm chí còn có một loại mùi vị đặc biệt của nam nhân. Tuy nhiên, hiện tại Mặc Viêm chỉ thầm nghĩ ở trong lòng, còn nét mặt vẫn mang theo nụ cười khách khí.
Sau khi dùng bữa, như thường lệ các vị đường chủ lại dâng lên lễ vật, hôm nay không phải là sinh nhật lần đầu tiên của thiếu cung chủ. Nhưng do mười lăm tuổi ở thế giới này, đại biểu cho nam tử đã trưởng thành, lại càng được chú trọng.
Đủ loại kỳ trân dị bảo từng cái từng cái một được đưa lên, vừa mới bắt đầu Cảnh vương gia và những người hầu cận mà hắn mang tới trên mặt vẫn là mỉm cười mà nhìn, nhưng càng về sau, thần sắc trên mặt mơ hồ không bình thường. Cho dù lường trước việc Thiên Tuyệt cung tài lực kinh người, cũng không tránh khỏi kinh hãi.
Ngay khi Mặc Viêm cho rằng hạ lễ đã xong, yến hội nhàm chán này cũng đã kết thúc. Cảnh vương gia lại đột nhiên lên tiếng, hắn cũng có chuẩn bị quà mừng, người ở phía sau tiến lên hai bước đứng bên cạnh hắn, Cảnh vương gia mang theo một chút tự hào nói: “Tài đánh đàn của người này phía Nam Trạch quốc, sợ rằng không ai ở đây có tài năng bằng, hôm nay đặc biệt dẫn tới, vì cháu dâng lên một khúc, nhằm tỏ tâm ý”.
Mọi người thấy hắn đề cao tài đánh đàn của người này, đều rất hào hứng. Mặc Thanh liếc mắt nhìn qua Mặc Viêm, trong mắt tựa hồ mang theo ý nhắc nhở, sau đó hắn quay lại đối với Cảnh vương gia khách khí cười: “Vậy đa tạ vương gia”.
Cảnh vương nhẹ nhàng vỗ tay, giữa đại sảnh lập tức có người mang lên một bàn cầm, lại có một người thận trọng ôm một cây đàn cổ để lên, ngay cả người như Mặc Viêm không thông thuộc với nhạc khí, cũng có thể đoán được cây đàn cổ này có bao nhiêu trân quý phi phàm, trên cầm hiện ra nhu hòa sáng bóng, thoạt nhìn bảo dưỡng rất tốt.
Thanh y nam tử đi qua khom người chào, sau đó an tĩnh ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh thử âm sắc, mới bắt đầu khảy đàn. Mặc Viêm không am hiểu thưởng thức âm nhạc, chỉ thấy âm sắc của cầm thật tốt, thanh thúy như ngọc, ôn nhuận mềm mại. Nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh đều chăm chú lắng nghe, Mặc Viêm đoán người này gảy đàn hẳn là rất xuất sắc.
Người nọ biểu diễn hoàn tất, các vị đường chủ cũng không keo kiệt, tán thưởng không dứt. Chỉ là người đó diễn xong cũng không lui ra, trái lại khom người, hướng thẳng tắp về phía Mặc Viêm: “Nghe nói thiếu cung chủ Thiên Tuyệt cung tài năng tuyệt thế, thế gian khó gặp. Tiểu nhân cả gan muốn mời thiếu cung chủ lên tấu một khúc, cho phép tiểu nhân mở rộng nhĩ phúc một lần”.
Mặc Viêm có chút ngốc lăng, nhãn thần không tự chủ nhìn sang Mặc Thanh. Chỉ thấy trong cặp mắt vàng nhạt kia mơ hồ có chút không vui, đột nhiên hiểu được nhắc nhở vừa rồi của hắn. Cảnh vương cố ý đưa một nhạc công đến đây làm lễ, nguyên lai là muốn làm y xấu mặt, hạ uy danh của Thiên Tuyệt cung xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...