Đột nhiên nhớ tới vừa rồi khi tôi nhìn thấy Thẩm Sơ Cửu , dáng vẻ như đã định liệu trước sự việc, nói vậy bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn, ông ta đã phân phó thợ trát giấy kia phối hợp với Thẩm Bách Tuế diễn kịch, khó trách lại tự tin như vậy.
Chỉ thấy, người thợ trát giấy khoảng chừng 40 tuổi, trong tay anh ta cầm theo một ngọn tháp nhỏ ba tầng, đây là tháp được làm bằng gỗ trầm hương, gọi là tháp khóa hồn, là nơi có thể chứa đựng hồn phách.
Thợ trát giấy lặng lẽ xé giấy phong ấn trên tòa tháp ra, tôi lập tức đã nhìn thấy một bóng đen chậm rãi bay qua người giầy trước mặt Thẩm Bách Tuế.
Người bình thường sẽ nhìn không ra đạo hồn phách kia, nhưng tôi thì có thể.
Đây là một cô hồn không có linh trí, hẳn là khoảng 30 tuổi thì chết, bởi vì bị khóa lại trong tháp đã lâu nên trở thành công cụ mua vui của con người.
Thật ra ở trong giới phong thủy của chúng tôi, cũng rất ít khi bắt quỷ hay nuôi quỷ, trừ phi là ác linh thì chúng tôi sẽ diệt sát, còn chủ yếu đều siêu độ cho những linh hồn lang thang, cho nên hành vi này của thợ trát giấy quả thật quá trơ trẽn.
Cô hồn kia rất nhanh đã nhập vào người giấy, người giấy vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên giống như có một trận gió lướt qua, bắt đầu bay lên lơ lửng.
“A!” Diệp Hồng Ngư nhìn thấy một màn này lập tức hoảng sợ.
“Hồng Ngư, đừng sợ, có anh ở ở đây!” Thẩm Bách Tuế ra vẻ thản nhiên mà bước ra trước, đường hoàng chắn trước mặt Diệp Hồng Ngư , bày ra tư thế dũng mãnh vô dịch.
Diệp Hồng Ngư tránh ở phía sau Thẩm Bách Tuế, cố gắng lấy hết can đảm ngó qua người giấy đang lở lửng trên không.
Thật ra lúc này trong lòng cô ấy cũng rất tò mò rốt cuộc là chuyện như thế nào, cô ấy là một người theo thuyết vô thần (không tin thần tiên ma quỷ tồn tại), cũng muốn xem cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
#đọc truyện ở .
com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương sớm nhấtNgười giấy lơ lửng trong không trung, không ngừng vung vẩy đôi tay, đôi mắt liên tục chớp chớp, trong miệng còn phát ra từng trận cười âm hiểm.
Lúc này Diệp Hồng Ngư trợn tròn mắt, chuyện này đúng là đã làm đảo lộn thế giới quan của cô ấy.
“Thật đáng sợ, Bách Tuế, anh mau để cái kia khôi phục lại bình thường đi.
Tôi tin, tôi tin anh lợi hại, mau thu nó vào, nếu không buổi tối tôi sẽ gặp phải ác mộng mất.
” Diệp Hồng Ngư sợ hãi mà nói.
Thẩm Bách Tuế cười xấu xa, nâng lên tay phải, ở không trung vẽ bừa một cái bùa gà mờ, sau đó đẩy về phía người giấy trong không trung.
Cùng lúc đó hắn lại liếc mắt về phía thợ trát giấy, đưa mắt ra hiệu, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ác quỷ phương nào, dám làm vị hôn thê của ta sợ hãi, mau cút đi cho ta!”Người thợ trát giấy kia lập tức nhẩm Trần Hồn Quyết, đồng thời dán một lá bùa về phía tháp trấn hồn, muốn thu hồi cô hồn.
Tôi cười lạnh một tiếng, hôm nay bọn họ đụng phải tôi, cũng đừng mong có thể khoe mẽ được gì.
Ở trước mặt tôi mà dám múa rìu qua mắt thợ, lại còn muốn biểu diễn cho vị hôn thê của tôi xem, đậy thật sự quá đáng, tôi cũng có lòng muốn dạy dỗ lại bọn họ một phenVì thế tôi lại niệm Dưỡng Hồn Quyết, một sợi thần thức đánh vào người giấy kia, từ lúc đó, người giấy kia đã chịu sự khống chế của tôi.
Cô hồn kia nhận được thần thức của tôi, bỗng nhiên bừng tỉnh, vì được nuôi dưỡng mà linh trí bỗng nhiên được khôi phục.
‘ Hiu…… Ô……’Cô ta hé miệng hét lên một tiếng chói tai, tựa khóc tựa cười, nghe vô cùng bi thương và thê lương, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình.
Giây tiếp theo, cô hồn như phát điên lập tức nhào tới Thẩm Bách Tuế, bóp chặt lấy cổ Thẩm Bách Tuế.
Thẩm Bách Tuế bị dọa cho choáng váng, quơ chân múa tay mà múa may hai tay, nào còn có nửa phần dáng dấp mà thầy phong thủy nên có đâu.
Diệp Hồng Ngư cũng bị người giấy đột nhiên trở nên thô bạo dọa sợ rồi, trực tiếp trốn đến bên góc tường, run bần bật.
“Nghiệt súc, chớ có đả thương người!” Thợ trát giấy kia nhăn mày lại, lại lao tới bên tường rút một thanh kiếm gỗ lao tới.
Một kiếm đâm trúng người giấy, nhưng cũng không hề hấn gì, thậm chí ngay cả kiếm gỗ đào cũng chỉ vang lên kẽo kẹt một tiếng rồi gãy đôi.
Đạo hạnh của tên thợ này còn nông, chênh lệch rất lớn so với tôi.
Người giấy không có ý định thu tay, tiếp tục công kích về phía thợ trát giấy, mặc cho người này cố tình dán mấy lá bùa trên người cũng không hề hấn gì.
“A, chú Trương, sao lại thế này chứ.
m linh này sao đột nhiên lại trở nên hung hắn thế, chúng ta đánh không lại nó.
” Thẩm Bách Tuế vô cùng kiêng kị mà nói.
Thợ trát giấy cũng nghi hoặc nói: “Tà hồ, quyển dưỡng đã 6 năm, sát khí đã sớm tan đi, sao lại đột nhiên không nghe sai khiến?”“Xong rồi, lật thuyền trong mương rồi.
” Thẩm Bách Tuế sợ hãi mà nói, cùng lúc đó hắn còn dám to mồm chỉ vào người giấy kia mà nói: “Mau dừng tay, nếu không ông nội của ta mà lại đây, sẽ khiến mày vĩnh thế không được siêu sinh!”Thẩm Bách Tuế vừa dứt lời, thợ trát giấy đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Ông ta đột nhiên một chút quỳ gối trên mặt đất, trong miệng vội hô to: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu cao nhân hiện thân!”Hừ, còn khá khen cho lão có mắt nhìn, mà Thẩm Bách Tuế lại khó hiểu nói: “Chú Trương, ý chú là sao? Cái gì mà cao nhân?”Thợ trát giấy quỳ trên mặt đất, nói: “Ta diễn kịch lại gặp phải cao nhân, người đó đang trừng phạt chúng ta.
Đạo hạnh của cao nhân này thâm sâu, còn vượt qua cả ta.
Bách Tuế, mau quỳ xuống, nếu không chúng ta hôm nay thật sự là ăn không hết còn phải gói đem đi!”Thẩm Bách Tuế tuy rằng tính tình cao ngạo, nhưng tính mạng thì càng quan trọng hơn nha, hắn vội vàng bùm một tiếng quỳ xuống.
“Cao nhân, cầu xin ngài hiện thân!” Hai người đồng thời mở miệng.
Lúc này tôi ló ra từ cửa vào, nhanh nhân bước vào.
Thẩm Bách Tuế vừa thấy là người còn nhỏ tuổi hơn so với mình, cũng không để tôi vào mắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phía sau tôi, không vui nói: “Cậu là ai thế hả, tránh ra đi, đừng chắn đường cao nhân!”“Bách Tuế, câm miệng, đây hẳn là vị đồ đệ của cao nhân kia.
” Thợ trát giấy quát bảo Thẩm Bách Tuế ngậm miệng, tiếp tục nói với tôi: “Tiểu sư phụ, mau xin lệnh sư thu tay, hãy thu lại thần thông!”Lúc này, Diệp Hồng Ngư vẫn luôn tránh ở góc sợ hãi không dám ra, đột nhiên kinh hô: “A, anh Hoàng Bì, sao anh lại tới đây? Có nguy hiểm, chạy mau!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...