“Thẩm Bách Tuế, đêm hôm khuya khoắt anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Muốn dạo tôi hay sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không tin mấy trò ma quỷ đâu.” Diệp Hồng Ngư có chút không vui mà nói.Thẩm Bách Tuế cười nói: “Hồng Ngư, ông nội của anh và bác trai đã bàn xong chuyện rồi đó, bọn họ không phải bảo hai ta cùng nhau đi dạo sao.
Anh đã suy nghĩ chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn, anh là người như thế nào thì em cũng rõ ràng rồi, trước tiên cứ để em cảm nhận được bầu không khí phong thủy là thế nào, đối với em cũng là chuyện tốt.”Trong lòng tôi chỉ biết cười lạnh, một con phố chuyên về mai táng ở trong miệng hắn lại trở thành nơi phong thuỷ , phong thuỷ giới cũng quá giá rẻ rúng rồi đó.Diệp Hồng Ngư cau mày, không vui nói: “Tôi không thèm cảm nhận mấy cái này, Thẩm Bách Tuế, sau này anh cũng đừng có nói bậy về quan hệ giữa hai chúng ta nữa được không? Tôi đã có vị hôn phu rồi, anh cũng không phải không biết.”Nghe thế, lòng tôi chợt ấm áp.Tuy rằng biết cô ấy nhắc tới tôi khả năng chỉ là vì không muốn có bất cứ mối liên hệ nà với Thẩm Bách Tuế cả.
Nhưng ít ra có thể chứng minh, trong lòng cô ấy tôi cũng không đến nỗi quá tồi tệ, cô ấy cũng không thấy chán ghét tôi.“Vị hôn phu? Ý em nói là cái con ma bệnh Trần Hoàng Bì kia á? Hồng Ngư, em có thể thôi đi được rồi đó, nghe ông nội của anh nói, đó chỉ là một tên phế vật, căn bản chưa từng học qua phong thuỷ, hơn nữa hai người đã từ hôn rồi.” Trên mặt Thẩm Bách Tuế lộ vẻ châm chọc, hoàn toàn không xem tôi để vào mắt.Diệp Hồng Ngư lập tức bĩu môi, có chút tức giận mà nói: “Miệng anh sạch sẽ chút cho tôi, anh ấy không biết xem phong thủy thì không có nghĩa sẽ là tên phế vật! Ở trong mắt tôi, anh ấy còn tốt hơn anh, ít nhất người ta còn thành thật có trách nhiệm.”Trạng thái tinh thần của Thẩm Bách Tuế thật ra cũng khá ổn định, cũng không tức giận, chỉ nói: “Được rồi, em thích nói thế nào cũng được.
Hồng Ngư, em xem cửa hàng vàng mã này vẫn còn mở cửa.
Anh đưa em qua để nhìn xem, anh có thể khiến cho người giấy sống lại, em có tin không?”Diệp Hồng Ngư hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin, đi theo Thẩm Bách Tuế kia vào trong cửa hàng vàng mã.#đọc truyện ở .com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương sớm nhấtDùng ngón chân nghĩ tôi cũng có thể biết được, Thẩm Bách Tuế đang muốn dùng thủ đoạn gì.Hẳn là hắn đang muốn thể hiện vài kỹ năng đặc biệt trước mặt Diệp Hồng Ngư, thông qua vài thủ pháp vụng về, để Diệp Hồng Ngư thay cái nhìn với hắn, thậm chí còn yêu hắn.Tôi tuyệt đối sẽ không để hắn đạt được mục đích, vội vàng đi theo sau.Đây là một cửa hàng vàng mã có tên là ‘ Tống tài các ’ trát giấy, đúng như tên gọi, công việc của bọn học là làm nghề trát giấy.Nghề trát giấy này đã có lịch sử từ lâu đời, thật ra chính là trát giấy để đốt cho người chết, đồng nam đỏ, đồng nữ xanh, núi vàng núi bạc, trâu ngựa xiêm y, chỉ cần có người đặt, cái gì cũng có thể trát ra được.Nhưng cửa hàng này tuyệt đối không đơn giản như vậy, tuy nói thợ trát giấy bình thường cũng không có bản lĩnh gì cao siêu, chỉ là kiếm sống qua ngày.Nhưng những người thợ làm giấy thực sự có năng lực là người có thần thông, có thể để cô hồn dã quỷ nhập vào thân thể người giấy, để người giấy sống lại, đây là tiểu thần thông.Tôi nghe ông tôi kể câu chuyện về một người thợ trát giấy có năng lực đại thần thông thời xưa, năm đó ông từng đến du lịch tại một thị trấn nhỏ ở phía nam, muốn ghé qua xin miếng nước uống.
.
Sau khi cầm cốc nước lên, ông tôi đã rời đi mà không nói một lời, cũng không quay đầu lại.Bởi vì trong thị trấn kia không hề có người sống, tất cả đều được tạo ra bởi người trát giấy đại thần thông kia trát ra.Khi còn nhỏ khi nghe ông nội kể lại chuyện này, suốt đêm tôi đều gặp ác mộng, hiện tại ngẫm lại cũng thấy rất buồn cười, bởi vì theo thời gian tôi cũng có được năng lực đại thần thông kia.Thu hồi suy nghĩ, tôi tránh ở trước cửa tiệm trát giấy rồi nhìn vào trong.Chỉ thấy, Thẩm Bách Tuế cầm một cây bút lông nhúng mực và vẽ lên khuôn mặt của một người giấy màu xanh lá cây, hắn đang muốn họa mắt (vẽ mắt ).Vừa vẽ hắn còn vừa nói: “Hồng Ngư, xem cho kỹ nhé, anh lập tức có thể khiến người giấy này sống lại!”Họa mắt cho người giấy, đây là điều tối kỵ!Họa mắt cho người giấy, đây là điều cấm kỵ với thợ trát giấy, là hành động sẽ dễ dàng dẫn tới những thứ không sạch sẽ.Tôi lập tức vươn tay trái móc ra một lá bùa, thầm niệm Trần Hồn Quyết, phòng ngừa có chuyện gì đó ngoài ý muốn.Nhưng tôi cũng không quá mức khẩn trương, bởi vì Thẩm Bách Tuế cũng học về phong thủy, hắn không có khả năng ngay cả chuyện cơ bản này cũng không biết.Tám chín phần là hắn muốn cố ý dẫn sói vào nhà, mượn việc này để bày ra bản lĩnh, để Diệp Hồng Ngư vui lòng phục tùng, phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn hắn.Nhưng trước đó tôi đã vòng qua khắp ngõ ngách, gần đây cũng không có âm linh, một chốc một lát không nhiều khả năng thật sự sẽ nhập hồn vào người giấy.“Hồng Ngư, xem cho kỹ, không cần phải sợ hãi!” Thẩm Bách Tuế ra vẻ thần bí mà điểm tròng vào hai con mắt người giấy.Đây là một người giấy lục đồng nữ, trát thật sự rất độc đáo, khung xương, xiêm y đều đầy đủ, một khi bị thứ không sạch sẽ bám vào thì quả thật cũng rất hung hiểm.“Xùy, không linh, hành động gạt người này của anh cũng không lừa gạt được tôi đâu.” Diệp Hồng Ngư thấy người giấy không có phản ứng, lập tức cười lạnh một tiếng.Thẩm Bách Tuế bình tĩnh cười, đồng thời lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho thợ trát giấy ngồi ở một góc của cửa hàng.Tôi vẫn luôn ở rình coi, thấy một màn tôi lập tức ngộ ra.Không phải là Thẩm Bách Tuế có bản lĩnh, mà là thợ trát giấy kia!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...