Ma Y Thần Tế


Tôi và Tống Diệu Diệu cũng không có quen biết, nhìn cái hộp gỗ cổ xưa và cô ấy ôm trong lòng, tôi có chút buồn bực mà mở miệng hỏi: “Mẹ, sao lại thế này?”Mẹ nháy nháy mắt với tôi, vui vẻ mà nói: “Hoàng Bì Tử, con thật là có phúc.

Tống Diệu Diệu là tới hạ sính, cô ấy muốn gả cho con.

”Tôi há to miệng, trợn mắt há hốc mồm.

Tôi là người có tiếng xấu xui xẻo trong thôn, mà tôi lại đi theo ông nội học phong thủy, trở thành truyền nhân thứ 17 của Thanh Ma thế gia, ngoại trừ ông nội, thì không một ai biết chuyện.

Theo lý thuyết thì thiên kim tiểu thư như Tống Diệu Diệu không có khả năng nhìn trúng tôi.

“Còn thất thần làm gì thế? Nhanh chóng chạy tới nhận sính lễ đi chứ, sao thế, còn muốn ngẩn người đứng đó làm gì? Tỉnh táo chút đi, ta liền cảm thấy Diệu Diệu so với cô gái thành phố kia thì tốt hơn nhiều đó.

” Mẹ thấy tôi không có phản ứng, có chút không vui.

#đọc truyện ở .

com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương sớm nhấtTôi cũng không phải ghét bỏ gì Tống Diệu Diệu, cô ấy trông cũng rất xinh đẹp.

Chỉ là tôi có suy nghĩ tới quẻ vừa rồi bói được ở trước một ông nội, sau thẻ hạ hạ là quẻ muội.


Lúc ấy tôi còn không có hiểu rõ lấy đâu ra mà nhiều nữ theo nam, hiện tại vậy mà lại ứng nghiệm rồi.

Bởi vì đây là một quẻ đại hung, nên tôi cũng chú ý hơn chậm rãi đi về phía Tống Diệu Diệu.

Tôi cầm lấy chiếc hộp bằng gỗ gụ trong tay cô ấy, mới vừa cầm vào tay, thân thể tôi liền cứng đờ.

Hay thật đấy, rất nặng, không phải nặng theo nghĩa đen.

Mà là bởi vì tôi trộm vận hành huyền dương chi khí trong cơ thể, huyền khí gặp phải sát khí, mới có thể cảm giác chiếc hộp nặng nề.

Tôi không chút do dự mở hộp ra, nhìn thấy đồ vật bên trong tôi thật sự thấy sốc.

Khóa trường mệnh, dạ minh châu, Quý Phi đan……Trong hộp lại đựng đầy những vật quý có thể nói là báu vật đã thất truyền trên thị trường, tất cả đều là đồ cô, ít nhất phải là đồ cổ cách đây hàng trăm năm.

Nhà họ Tống tuy rằng có tiền, nhưng không có khả năng lại giàu có đến mức này!Tôi dùng mũi ngửi nhẹ, lập tức ngửi thấy một mùi xác chết.

Những thứ này rõ ràng là vừa mới bị đánh cắp từ trong lăng mộ, sau núi quả thật có vài lăng mộ lớn, nhưng người tới nơi đó căn bản là có đi mà không có về, điều này không khỏi khiến tôi thấy băn khoăn, Tống Diệu Diệu lấy mấy thứ này ở đâu ra.

“Hoàng Bì, còn thất thần làm gì.

Mang Diệu Diệu vào trong phòng ngồi đi, mẹ đi pha chén nước.

” Mẹ thấy tôi ngẩn người, càng thêm không vui mà nhắc nhở.

Tôi đột nhiên gầm lên một tiếng: “Mẹ, mẹ hồ đồ đấy à!”Mẹ tôi trừng mắt ,liếc xéo tôi một cái, không vui nói: “Ta thấy con mới là hồ đồ đó!”“Mẹ, mẹ mở to hai mắt, nhìn kỹ lại xem cô ta là ai?”Tôi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ tay Tống Diệu Diệu, kéo cô ta ra khỏi gian phòng.

Mới vừa nắm chặt cổ tay cô ta, tôi liền cảm giác được một luồng khí lạnh đánh úp lại, vội vàng dùng dương khí ngăn chặn lại.

Cả hai chúng tôi đều đứng ở ngoài ngôi nhà, mẹ liếc mắt về phía chúng tôi một cái, không thể hiểu được nói: “Hoàng Bì, con tự nhiên nổi điên cái gì thế.

Con muốn nói gì? Con bé là con gái của Tống Trường Căn, Tống Diệu Diệu nha, cũng sắp là bà xã của con, con dâu ta đó.

”Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Mẹ, mẹ lại đây xem! Mẹ xem lại bóng lưng cô ta đi!”Mẹ tôi nghi hoặc nhìn xuống đất, lúc ấy đã khoảng mười một giờ sáng, tuy không phải là lúc ánh sáng mặt trời mạnh nhất, nhưng cũng là thời gian nhìn rõ được cái bóng của mọi vật.


Chỉ thấy trên mặt đất có hai cái bóng, bóng của tôi thì rất bình thường, mà cái bóng của Tống Diệu Diệu lại cực kỳ quỷ dị.

Đó vốn dĩ không phải là bóng người, nó chỉ dài hơn một thước, còn đang lắc lư uốn éo, giống như là một con mèo.

Mà trong lòng tôi rất rõ ràng, đây chính xác là bóng của một con Hoàng Đại Tiên.

“A aaaaaa, đây là thứ gì thế?” Sau khi mẹ tôi phản ứng lại liền phát ra một tiếng thét chói tai.

Cùng với tiếng thét này của mẹ, thân thể Tống Diệu Diệu đột nhiên cứng đờ, tung chân bỏ chạy.

#đọc truyện ở .

com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương sớm nhấtTư thế chạy của cô ta không theo lẽ thường, hai mũi chân chạm xuống đất, dáng chạy rất linh hoạt, tốc độ cực nhanh.

Tất nhiên tôi sẽ không để ‘nó’ chạy như vậy, Tống Diệu Diệu cũng chưa chết, cô ta chỉ là bị khống chế mà thôi.

Mọi chuyện bắt đầu là do tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Tôi lập tức đuổi theo Tống Diệu Diệu, bước tới sau lưng đối phương , lập tức dán một lá bùa trấn yêu ngay sau gáy cô ấy.

Chuông đồng trong tay trái rung nhẹ, trong miệng lẩm bẩm: “Lục hợp chi gian, tứ hải trong vòng, yêu nghiệt nặc tung, một phù tìm tích!”Đây là Lục Hợp Tầm Yêu Quyết, có nguồn gốc từ 《 U Danh Lục · Gia Tiên Thiên 》, lúc mười bốn tuổi tôi đã học được, tuy nhiên đây vẫn là lần đầu tiên lao vào thực chiến.

Khẩu quyết mới vừa niệm xong, thân thể Tống Diệu Diệu liền đột nhiên cứng đờ lên, ngay sau đó cả người cô ta như một cây thân gỗ, thẳng tắp ngã quỵ trên mặt đất.

Ngay sau đó, từ trong bụi cỏ cách đó không xa vụt ra một con Hoàng Bì Tử (*) (chồn) rất lớn.


(*) không rõ là tại sao tác giả lại gọi là Hoàng Bì Từ mà không gọi thẳng là con chồn, có thể là do con này đã tu thành tinh.

Nói chung nó vẫn là con chồn nha nha mọi người.

Nó hướng về phía tôi nhe răng trợn mắt mà kêu lên vài tiếng, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.

Con Hoàng Bì Tử này không giống như con lông vàng đã chui vào gầm xe cha con Diệp Hồng Ngư, lông của nó có màu trắng bệch.

Hiển nhiên là một con cái, tôi nghĩ rằng nó với con trước đó vốn là một đôi.

Da lông đã đổi màu, lại còn lớn như vậy, hiển nhiên là đã có đủ linh hồn, nói vậy cũng đã tu luyện trên trăm năm.

Tôi cũng không đuổi tận giết tuyệt, đây không phải là do tôi sợ nó, chủ yếu ta tâm lý trả thù của Hoàng Bì Tử rất mạnh , tôi giết được một con, nó còn có vô số con cháu tới báo thù.

Mà tôi cũng sắp phải rời đi rồi, cũng không muốn gây thêm phiền phức gì cho mẹ tôi và dân làng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận