Tôi sinh ra trong một làng quê hẻo lánh ở miền núi Đông Bắc, nghe nói vào ngày tôi ra đời có người đã nhìn thấy hai con Hoàng Bì (chồn) dáng đứng giống người đang không ngừng cúi đầu lễ bái trước phần mộ tổ tiên của gia tộc tôi.Ông nội tôi, Trần Ngôn là một vị thầy phong thủy, ông tin vào số mệnh, vì thế đã đặt cho tôi một cái tên nghe rất kêu, Trần Hoàng Bì.Khi tôi được một ngày tuổi, trong thôn gặp phải trận dịch tàn phá của đám chuột hoang quy mô rất lớn, chúng cuốn sạch hết gà vịt của các nhà trong làng.Hơn nữa , khoảng thời gian đó, có hai người dân trong làng lên núi hái thuốc, vậy mà lại bị ngã chết một cách kỳ lạ, trong thôn lại có thêm hai quả phụ.Người dân trong thôn tin vào ma quỷ, cảm thấy sự xuất hiện của tôi không may mắn, nhiều lần đưa ra yêu cầu muốn đuổi tôi đi.Nếu không phải do chú hai tôi là thôn trưởng, có chút uy vọng, tôi cũng không có khả năng được ở lại làng.Nhưng lúc tôi lên một tuổi, trong thôn đột nhiên lại gặp phải hạn hán, cả mùa vụ không thu hoạch được gì.
Hơn nữa tôi còn bệnh tật ốm yếu, người dân trong thôn lại đồng loạt nhắm vào đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như tôi, lần này ngay cả chú hai có ra mặt cũng không có tác dụng.Đúng lúc mâu thuẫn giữa gia đình tôi và dân làng lên đến đỉnh điểm thì một chuyện xảy ra đã khiến cả dân làng ngậm chặt miệng như ve sầu mùa đông.Trưa hôm đó, ước chừng có hàng trăm chiếc ô tô trang trọng xếp hàng dài gần một dặm dừng từ cổng thôn Khẩu Bắc đến tận cửa nhà nhà tôi.Nguyên nhân rất đơn giản, vị Thanh Ma Quỷ Thủ đã phong ấn quẻ bói năm năm lại quyết định một lần nữa rời núi, lại muốn bói một quẻ.Cũng chính từ lúc đó, mọi người trong gia đình tôi mới biết ông nội tôi thực chất lại từng là một tay Thanh Ma Quỷ Thủ nổi danh tứ phương, nhà chúng tôi là Thanh Ma thế gia, ông nội là truyền nhân đời thứ mười sáu.Hầu hết tất cả những người tìm đến ông nội xem bói ngày hôm đó đều là những nhà lãnh đạo chính trị hay những người lãnh đạo doanh nghiệp lớn, cũng có cả những chuyên gia phong thủy có tiếng.#đọc truyện ở .com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương sớm nhấtHoa mai thánh thủ, thanh y phương sĩ, đại xà địa sư…… Nghe nói ngay cả nhà giàu số một ở tỉnh lỵ cũng có mặt.Bọn họ đều mong được hưởng dụng quẻ bói cuối cùng của ông nội, dù sao ông tôi cả đời bói ra 3964 quẻ, không lạc một quẻ nào.Mà mở thẻ sau khi phong ấn thẻ, đây là phải giảm thọ, người nào có được một quẻ này cũng sẽ nhiễm được vận may của ông nội, cho nên bọn họ mới có thể tranh đoạt tới sứt đầu mẻ trán đến vậy.Yêu cầu của ông tôi rất đơn giản, người kia phải mang theo một bé gái xấp xỉ tuổi tôi qua đó, ông sẽ chọn ra một đứa bé để đính hôn với tôi, mà quẻ cuối cùng của ông cũng được trao cho gia đình cô bé đó.Cuối cùng, người có được một quẻ này lại không nằm trong đám người ngoài kia, ông ta chính là Diệp Thanh Sơn của nhà họ Diệp.
Ông ta đến từ một gia đình khá giả ở thành phố Tây Giang.
Vốn dĩ người này chỉ là tới để xem náo nhiệt, ấy vậy mà lại được ông tôi lựa chọn.Diệp Thanh Sơn sau khi có được một quẻ của ông nội, lại đưa đến một bé gái hơn tôi ba tháng tuổi để định thân.Kể từ đó tôi đã có một người vợ trên danh nghĩa, cô ấy có cái tên rất êm tai, Diệp Hồng Ngư.Diệp Thanh Sơn cùng ông nội của tôi đã bàn bạc xong, hai chúng tôi chỉ có thể gặp mặt nhau vào ngày sinh nhật thứ 21 của tôi, bọn họ sẽ tới tận cửa đón tôi về làm rể nhà họ Diệp.Sau khi Diệp Thanh Sơn rời đi, một màn gây chấn động lớn tới giới phong thủy của cả đất nước cứ như vậy mà kết thúc.Nói ra thì cũng kỳ quái, kể từ đó trong thôn liền mưa thuận gió hoà.Hơn nữa dưới uy danh của ông nội, địa vị của nhà tôi trong thôn cũng được nâng cao, không ai còn dám tới tìm tôi gây phiền toái.Sức khỏe của tôi cũng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng sức khỏe của ông nội lại ngày càng sa sút, rõ ràng là người đang ở độ tuổi 60 nhưng lại nhìn giống như đã ngoài bảy, tám mươi tuổi, đầu tóc hoa râm.#đọc truyện ở .com để ủng hộ dịch giả và cập nhật chương sớm nhấtNăm ấy tôi tròn mười tuổi, ông nội gọi tôi ra sau núi.Ông khoanh tay đứng đó, sắc mặt trịnh trọng.Tôi vẫn luôn kính sợ ông nội, lại cảm giác có chuyện gì đó lớn lao sắp xảy ra, sợ tới mức không dám nói lời nào.Ông nội nghiêm túc hỏi tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành truyền nhân đời thứ 17 của Thanh Ma thế gia chưa, tôi nghe thì vô cùng vui sướng, đây vẫn luôn là điều tôi mong mỏi.Nhưng tôi vẫn không khỏi thắc mắc với ông tôi, vì sao chú hai cầu xin ông cả đời nhưng ông không chịu dạy, thế mà lại muốn đem bản lĩnh một đời truyền dạy cho tôi.Ông chỉ buồn bã mà thở dài, ông nói đây cũng không phải lại chuyện gì tốt đẹp, xem tướng đoán mệnh chính là tiết lộ ý trời, số mệnh phạm phải ngũ tệ tam khuyết (năm điều xấu, ba điều thiếu sót).
Cho nên những lão tiên sinh đạo hạnh chân chính thường thường đều sẽ bị điếc hoặc mù, cũng không được chết già.Mà tôi từ khi sinh ra đã là mệnh phạm ngũ tệ tam khuyết , điều này đã khiến ông nội tôi, người sắp kết thúc sự nghiệp một đời lại quyết định để tôi kế thừa bản lĩnh của ông.Bởi vì đây là số mệnh của tôi, ngay từ khi tôi sinh ra đã được định sẵn như thế .Ngày đó tôi đã quỳ gối trên đỉnh núi, trịnh trọng khấu đầu ba cái.
Một khấu cho thiên địa thần linh, một khấu cho cô hồn dã quỷ, một khấu còn lại cho liệt tổ liệt tông.Từ đây tôi sẽ là truyền nhân đời thứ mười bảy của Thanh Ma thế gia, nhà tôi vốn có dòng dõi Thanh Ma, tên hiệu của ông nội là Thanh Ma Quỷ Thủ, mà ông lại phong hiệu cho tôi là Côn Luân.Tôi hỏi ông vì sao lại gọi là Côn Luân, ông nội nói dòng dõi của chúng tôi có nguồn gốc từ núi thần Côn Luân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...