Edit: susublue
"Những thứ này đã mai danh ẩn tích từ lâu về trước rồi, bây giờ muốn tìm được sợ là có chút khó khăn, nhưng mà, có lẽ có thể tới đó thử vận may." Mộ Túy Tình hơi chần chờ nói.
Lời này vừa vang lên, lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người, đều nghi hoặc chờ nàng mở miệng.
Mộ Túy Tình nhíu mày, khẽ mở môi mỏng: "Truyền thuyết nói ở phía nam đại lục có một hòn đảo, tên là Bồng Lai, nghe nói ở đó từng có thần tiên ở lại, mà hiện tại ở đó, cũng chỉ có một vài người có linh lực, nhưng người trong Bồng Lai Đảo cực kỳ thần bí, thông thường sẽ không rời khỏi đảo, nên thông tin về Bồng Lai Đảo rất ít, thậm chí có người hoài nghi rốt cục có hòn đảo nào như vậy hay không."
Nói xong nàng dừng một chút, uống một ngụm trà tiếp tục nói: "Tương truyền, Bồng Lai Đảo có một thánh vật, có thể tinh lọc không khí sạch sẽ, có chí bảo thiên hạ, đã từng có người được đến đó vì bảo vật, dẫn đến một trận đại chiến, cuối cùng lại không biết vì sao, đột nhiên lại ngưng chiến tranh, nhưng Bồng Lai Đảo không còn xuất hiện nữa."
Nói tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn đám người Bạch Vũ Mộng một cái, có chút lo lắng nói một câu: "Các ngươi vẫn không nên ôm hi vọng quá lớn, hơn nữa, dù có tìm được, cũng chưa chắc là thứ các ngươi muốn tìm!"
"Không, đã có cơ hội, thì nhất định phải thử một lần, dù cuối cùng không lấy được gì, ít nhất sẽ không hối hận!" Giọng điệu của Bạch Vũ Mộng rất kiên định.
Mộ Túy Tình hơi lắc đầu, cũng không khuyên gì nữa, nàng đã kiên định như vậy, dù khuyên như thế nào cũng đều vô dụng, không bằng tùy ý nàng đi.
"Chúng ta thu dọn một chút liền xuất phát!" Mạc Hàn Trần thở dài, mở miệng.
Mọi người đều gật đầu, đều tự trở lại phòng đi thu dọn đồ đạc, nhưng trước khi đi, lại bị Mộ Túy Tình gọi lại.
Thấy mọi người đều nghi hoặc nhìn nàng, Mộ Túy Tình ngượng ngùng sờ cái mũi: "Chuyện này, ta muốn nhắc nhở các ngươi một chút, chuẩn bị vài thứ, Bồng Lai Đảo rất thần bí, sợ không thuận lợi như vậy."
Không ngờ tất cả mọi người đều cho nàng một cái xem thường, đây không phải lời vô nghĩa sao, đương nhiên bọn họ biết, còn cần nàng nhắc nhở sao!
Mộ Túy Tình thè lưỡi, cũng trở lại phòng, tuy rằng lúc trước và hiện tại không giống nhau, diễn(daffnn;lle3[quysdo0n nhưng chung quy nơi này vẫn có chút tương tự, nàng không thể để cho đám người Bạch Vũ Mộng xảy ra chuyện.
Trong phòng, Bạch Vũ Mộng hơi đau đầu xoa trán, trên huyệt thái dương đột nhiên có một ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng xoa giùm nàng.
"Mộng Nhi, đừng nghĩ nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, hiện tại, có phải chúng ta nên làm chút gì đó không?" Lam Hạo Thần cười rất đáng đánh đòn.
Bạch Vũ Mộng sửng sốt một chút, lập tức hiểu hắn muốn làm cái gì, mặt hơi đỏ lên, đưa tay đẩy Lam Hạo Thần ra, "Làm cái gì, ta rất mệt, ngủ đi!"
Nhìn Bạch Vũ Mộng biết rõ còn cố hỏi, Lam Hạo Thần nhếch môi cười, cười cực kỳ đưa tình, Bạch Vũ Mộng nhìn thấy dần dần bị mê hoặc, cho dù đã quen với gương mặt yêu nghiệt này, nhưng vẫn bị mê hoặc.
"Mộng Nhi mê mẩn vi phu sao?"
Giọng nói trêu đùa nhàn nhạt, rốt cục khiến Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, có chút lúng túng quay lưng lại, "Ai muốn nhìn chàng, đừng tự kỷ!"
Lam Hạo Thần không nói gì thêm, vươn tay ôm lấy Bạch Vũ Mộng, bế về phía giường, Bạch Vũ Mộng kinh hô một tiếng, vươn tay ôm cổ Lam Hạo Thần, liền nhìn thấy nụ cười đạt được quỷ kế của Lam Hạo Thần.
Mọi người chuẩn bị ba ngày, mới xuất phát, tất cả mọi người cẩn thận kiểm tra mọi thứ mình mang theo, sợ mang thiếu cái gì.
"Này, ngươi mang theo cái gì vậy, sao lại nhiều như vậy, ta thấy còn chưa đánh chết kẻ địch, ngươi đã chết vì mệt trước rồi!" Giọng nói đáng đánh đòn của Lam Giác Phong lại vang lên.
"Không cần ngươi quan tâm" Hạ Tử Lăng thở phì phò trả lời, nói xong cũng không để ý tới hắn nữa.
"Này, đại tiểu thư, ngài lại làm sao vậy, ta sai rồi không được sao, ngươi không để ý ta mấy ngày rồi." Lam Giác Phong ủy khuất bắt đầu khóc lóc kể lể, muốn khiến cho nữ tử bên cạnh chú ý.
Nhưng Hạ Tử Lăng lại vẫn ghét bỏ như cũ, cũng không muốn nhiều lời.
"Ta nói này, ta nhận lỗi với ngươi còn không được sao, nếu không, những bao lớn này của ngươi, ta giúp ngươi cầm!" Nói xong liền ân cần đi lên muốn cầm mấy gói đồ trên tay Hạ Tử Lăng.
Hạ Tử Lăng lại nghiêng người né tránh: "Tiểu nữ tử người nhỏ, lời nhẹ, cũng không dám làm phiền Phong vương điện hạ giúp ta mang vác mấy thứ này, đến lúc đó bị thương, lại là lỗi của ta!"
Lam Giác Phong có chút khó hiểu nhìn Hạ Tử Lăng: "Này, có phải ngươi sốt không, thật không giống với những lời ngươi sẽ nói ra!" Nói xong còn sờ trán của nàng, hình như là không sốt.
Hạ Tử Lăng lạnh lùng hất tay hắn ra: "Ngươi tránh ra, không cần ngươi quan tâm ta!" Nói xong liền chạy đi.
Mộ Túy Tình nhìn màn hài kịch trước mắt, đụng Mạc Hàn Trần đứng bên cạnh: "Ôi, hai người này sao lại thế, cứ là lạ sao đó?"
"Cái này còn không nhìn ra, chỉ số thông minh của ngươi phải nâng cao lên, không phát hiện vợ chồng son cãi nhau sao?" Mạc Hàn Trần khinh thường nhìn Mộ Túy Tình.
"Này, ta không nhìn ra thì sao, ngươi cắn ta sao!" Nói xong còn đánh hắn một cái.
" Nữ nhân đáng chết này, ngươi làm gì ta, nếu hôm nay ta không trả lại, ta sẽ theo họ ngươi!" Mạc Hàn Trần làm bộ muốn đánh Mộ Túy Tình.
"Hừ, ngươi đánh ta sao, đánh nữ tử, không biết xấu hổ!" Nói xong liền làm quỷ mặt, sau đó chạy đi.
Mạc Hàn Trần không cam lòng đuổi theo, hai người cãi nhau ầm ĩ, không phát hiện người đứng cạnh cửa, khinh thường nhìn bọn họ.
Trúc Đạp Vũ không biết cảm giác khi nhìn thấy hình ảnh này là gì, vì sao trong lòng lại rầu rĩ, hơn nữa không nói nổi là chuyện gì xảy ra, nghĩ Mạc Hàn Trần và Mộ Túy Tình náo loạn, bị đánh cũng xứng đáng.
Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần vừa đi ra đã nhìn thấy hoàn cảnh này, Mạc Hàn Trần đuổi theo Mộ Túy Tình, Trúc Đạp Vũ có chút tối tăm đứng cạnh cửa, diễn([email protected]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...