Edit: susublue
Đợi đến khi thương thế của Lam Hạo Thần tốt lên, liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc hồi kinh.
"Mộng Nhi, nàng muốn trở về cùng ta không?"
"Đương nhiên, Chiến Vương và Chiến Vương phi đối chiến sa trường, tin tức lớn như vậy, nếu ta không quay về, chẳng phải rất có lỗi với bọn họ sao, huống hồ, ta còn không muốn nợ ai hết!"
Thấy bộ dáng Bạch Vũ Mộng hoạt bát, Lam Hạo Thần mới cảm thấy mình thật sự tồn tại, thì ra, bóng hình thiên hạ trước mắt đã sớm xâm nhập vào tận xương cốt rồi, không có cách nào loại bỏ.
"Thần, chờ mọi chuyện đều đã giải quyết xong, chúng ta liền xuất phát đi tìm bốn vị thuốc kia, được không?" Bạch Vũ Mộng choàng lấy cánh tay của Lam Hạo Thần, khẩn cầu nói.
"Được.” Lam Hạo Thần sủng nịch sờ đầu Bạch Vũ Mộng. Bản thân hắn cũng muốn đi tìm, coi như làm đúng tâm nguyện, ít nhất sẽ không tiếc nuối.
Trên đường trở về, Bạch Vũ Mộng có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, Thần đồng ý đi tìm rồi, cuối cùng nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Lần này trở về, Trúc Đạp Vũ không đi cùng các nàng, dù sao Nam Kinh không vô chủ được, tuy rằng có mấy vị trưởng lão, nhưng cũng không thể cam đoan sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trước khi tách ra, Bạch Vũ Mộng và Trúc Đạp Vũ ngồi trong phòng một lúc lâu, đến khi Lam Hạo Thần phát hỏa chuẩn bị đi vào kéo Bạch Vũ Mộng ra, hai người mới cười yếu ớt đi ra ngoài.
Lam Hạo Thần có hỏi Bạch Vũ Mộng bọn họ nói chuyện gì trong đó, mà Bạch Vũ Mộng lại thần bí lắc đầu, nói với hắn đó là bí mật của nữ nhân.
"Mộng Nhi, ngày đó Hàn nói nàng trở về với ca ca nàng, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây được?" Trước mắt Bạch Vũ Mộng đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Bạch Vũ Mộng đưa tay đẩy khuôn mặt trước mắt ra, lườm Lam Hạo Thần một cái: "Chàng đoán thử xem, đoán đúng ta sẽ nói cho chàng biết."
Lam Hạo Thần dở khóc dở cười nhìn thiên hạ trước mặt, rất khó tưởng tượng lời như vậy lại phát ra từ miệng của Mộng Nhi luôn tỏ vẻ thanh lãnh, nhưng, hắn yêu nữ nhân này đến thảm bại.
Dọc theo đường đi, hai người vừa đi vừa dừng chân nghỉ ngơi, hoàn toàn giống như đang hưởng tuần trăng mật vậy, nhìn thấy nơi nào chơi vui sẽ dừng lại ở vài ngày, diễn-dan2/,,l33;quyd00n lộ trình vốn chỉ kéo dài vài ngày, vậy mà bọn họ đi tới hơn tháng.
Trở lại Chiến Vương phủ, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã nghe thấy lệnh truyền vào cung, nên Chiến Vương và Chiến Vương phi tức tốc vào cung yết kiến.
Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng nhìn nhau, đều thấy được ý cười tà ác trong mắt nhau. Mà Đông Nhiễm nghe thấy tiểu thư trở về vừa chạy tới đã nhìn thấy hai người nhìn nhau cười, không khỏi run lẩy bẩy, tiểu thư mà cười như vậy, nhất định sẽ có người sắp gặp chuyện không hay rồi.
"Hận Nhuế, thu dọn một chút, ngươi theo ta tiến cung."
"Dạ." Giọng nói Hận Nhuế vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không khó nghe ra sự kích động của nàng.
Bạch Vũ Mộng thu dọn xong, mới cùng Lam Hạo Thần vào hoàng cung. Bọn họ không quá vội, mà lại cố tình đến từ từ.
Mạc Hàn Trần vừa trở về liền vùi đầu vào đống thuốc, đi nghiên cứu điều chế thử xem có thuốc nào có thể khống chế được bệnh tình của Lam Hạo Thần không, nếu không phải như thế, nhất định hắn cũng muốn đi, vì thế, sau này hắn hối hận đến xanh cả ruột.
Vừa đến cửa hoàng cung, đã có thái giám đi đến dẫn đường, một đường vào thẳng triều đình.
Vừa vào đến nơi, một loạt ánh mắt nhìn thẳng vào đôi nam nữ hơn người trước mắt, thấy bọn họ vô cùng thân thiết, không khỏi hoài nghi đây có phải là hai người trở mặt thành thù lúc trước không.
Lam Ngạo Thiên có vẻ hơi kích động, lúc trước hắn suýt nữa cho rằng mình không đón con dâu về được, bây giờ cuối cùng hắn cũng thả lỏng được rồi.
Điều chỉnh lại tâm tình, Lam Ngạo Thiên uy nghiêm mở miệng: "Vũ nhi, Thần nhi, các ngươi có lời gì muốn nói không?"Trong mắt cũng đầy ý cười.
"Sự thật giống như các ngươi nhìn thấy.” Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng mở miệng.
Các vị đại thần nhìn nhau, nếu thật sự như bọn họ nhìn thấy, vậy hiện tại hai người thân mật như vậy là sao, chẳng lẽ đều là giả vờ, nhưng lại không có dấu hiệu giả bộ?
"Nữ nhi bất hiếu nhà ngươi, ngươi quỳ xuống cho ta!" Rốt cuộc Bạch Cẩm Trình tức giận không nhịn được nữa, cũng không quản Hoàng thượng còn đang ở kia, trực tiếp mở miệng mắng.
"Làm càn!" Hận Nhuế lạnh lùng quát, "Bây giờ người đứng ở trước mặt ngươi là Băng Ngưng công chúa của Thanh Hoàng Quốc, không hành lễ thì thôi, lại còn dõng dạc quát mắng, ai cho ngươi lá gan như vậy.”
Bạch Vũ Mộng âm thầm tán thưởng một tiếng, không hổ là Hận Nhuế, thật sự rất tuyệt vời, thật biết giữ mặt mũi cho tiểu thư nhà mình.
"Hừ, cho dù là Băng Ngưng công chúa, cũng là nữ nhi của ta, ngươi chỉ là một tiện tì nho nhỏ cũng dám đứng đây lỗ mãng, không biết sâu cạn."
Lam Ngạo Thiên nhíu mày, lạnh lùng quát lớn: "Thừa tướng, hình như hơi quá đáng rồi."
Nhìn thấy Lam Ngạo Thiên tức giận, Bạch Cẩm Trình âm thầm tự trách mình thiếu kiên nhẫn, diễn[dannf//lle3quy1d00n nhưng chuyện này quả thật là một nỗi nhục lớn trong cuộc đời hắn, nếu hôm nay không khiển trách nữ nhi bất hiếu này, hắn không cam lòng.
"Hoàng thượng, thần không có cách dạy nữ nhi, cam nguyện chịu phạt, hôm nay, ta muốn ở kim loan điện, giáo huấn nàng một chút, để nàng biết cái gì là hiếu, cái gì là trung!" Bạch Cẩm Trình xoay người quỳ xuống, lòng đầy căm phẫn nói.
Lam Ngạo Thiên đang muốn mở miệng, lại thấy Bạch Vũ Mộng hoạt bát nhìn hắn chớp mắt, mới nuốt lời muốn nói xuống, thảnh thơi ngồi xem kịch vui.
"Thừa tướng đại nhân, ta nghĩ ngươi nhớ lầm rồi, hiện giờ, phụ thân ta là quốc chủ Thanh Hoàng Quốc, phụ thân như ngươi, sao ta lại không có ấn tượng gì vậy?"
"Ngươi... Ngươi đối xử với phụ thân mình như vậy sao..." Bạch Cẩm Trình run tay chỉ vào Bạch Vũ Mộng.
"Thế nào, ngài muốn nói ta không có ai dạy dỗ sao? Thật xin lỗi nói cho ngươi biết, ta từ nhỏ cha không yêu nương không thương, thật đúng là không có gia giáo, nhưng, hình như cũng không có liên quan gì tới ngài, không cần nhọc ngài lo lắng." Bạch Vũ Mộng đùa nghịch ngón tay Lam Hạo Thần, sâu kín mở miệng.
"Dù ta không phải phụ thân của ngươi, tốt xấu gì ta cũng nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại báo đáp ta như vậy, quả nhiên ngươi và nương ngươi đều hạ lưu giống nhau." Bạch Cẩm Trình đã bị tức đến mức mở miệng nói không đắn đo.
Bạch Vũ Mộng thu lại ý cười ở khóe miệng, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo, tốt lắm, vốn không muốn thu thập ngươi nhanh như vậy, nhưng, bây giờ ta đổi ý rồi.
Trong lòng bàn tay truyền đến một sự ấm áp, Bạch Vũ Mộng quay đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Lam Hạo Thần đang nhìn nàng, cười, ý bảo mình không sao.
Đang muốn mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói tức giận: "Ức Liễu bị mù mới gả cho ngươi, bây giờ lại bị ngươi nói thành hạ tiện, thừa tướng thật có giáo dưỡng."
"Bái kiến Hoàng hậu nương nương."
Thấy mọi người ào ào quỳ xuống, Bạch Cẩm Trình cũng không thể không quỳ hạ, trong lòng thầm than hôm nay đã chạm đến tấm thép rồi, nhưng chuyện này sẽ không trôi qua dễ như vậy.
Bạch Vũ Mộng trào phúng nhìn Bạch Cẩm Trình một cái, đi đến bên cạnh Hạ Thi Lan, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của nàng: "Hạ di, chỉ là một súc sinh thôi, súc sinh thì vĩnh viễn không có tính người."
Hạ Thi Lan gật đầu, đi về phía Lam Ngạo Thiên sớm đã đứng lên đón lấy nàng.
Bạch Cẩm Trình hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có biện pháp nào, chuyện hôm nay không thể để lớn hơn nữa, vừa rồi là hắn giận đến hồ đồ, bây giờ Hoàng thượng đã có ý muốn trừ khử hắn cho thoải mái, hắn cũng không thể cho người khác thêm lý do để giết hắn nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Trình vội vàng dập đầu: "Hoàng thượng thứ tội, thần chỉ nhất thời nóng vội, nên mới tranh chấp, xin hoàng thượng và hoàng hậu tha thứ thần sốt ruột vì ái nữ."
Quả nhiên không hổ đã lăn lộn lâu trên triều đình, đến hiện giờ, còn tự dát vàng lên mặt mình. Nhưng Bạch Vũ Mộng đột nhiên thay đổi chủ ý, n vũ nhục mẫu thân hư vậy, mà chết quá dễ dàng thì còn gì vui nữa, nàng nhất định phải tra tấn hắn thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...