Edit: susublue
Khóc mệt, Bạch Vũ Mộng mới ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thu Hằng Duệ: "Cám ơn, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nhưng mà, vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
"Bởi vì ta cảm thấy ngươi giống như muội muội của ta, ngay cả phụ hoàng cũng rất thích ngươi, mỗi ngày đều đến nhìn ngươi!"
Bạch Vũ Mộng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, chậm rãi kể hết mọi chuyện đã xảy ra. Thu Hằng Duệ không ngờ nàng sẽ kể cho hắn nghe, nhưng vẫn lẳng lặng lắng nghe.
Bạch Vũ Mộng cảm thấy sau khi nói hết ra, đã tốt hơn rất nhiều, nhìn Thu Hằng Duệ rất thân thiết: "Không ngờ, các ngươi đối xử với ta còn tốt hơn người nhà.” Tự chế giễu nở nụ cười đầy bi thương.
"Được rồi, có một số việc không nên suy nghĩ đến nữa, ngươi coi chúng ta là người nhà của ngươi đi, sau này ngươi ở lại hoàng cung Thanh Hoàng Quốc, hưởng thụ tư vị làm công chúa đi!" Nói xong sủng nịch sờ tóc Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng nín khóc mỉm cười, gật đầu, vui vẻ ôm Thu Hằng Duệ.
Tĩnh dưỡng vài ngày, Diễn]dàn/llequ1y""đonn Bạch Vũ Mộng đã hồi phục rất tốt, mấy ngày nay, Thu Hằng Duệ và Thu Thiếu Diệp thường xuyên đến thăm nàng, làm cho nàng cảm thấy rất ấm áp.
"Vũ nhi, thế nào, thân thể có khôi phục hay không!" Thu Thiếu Diệp và Thu Hằng Duệ cùng nhau đi đến.
Bạch Vũ Mộng đứng dậy nghênh đón: "Đa tạ Thu bá bá, Thu đại ca quan tâm, ta đã không sao rồi, nhìn xem ta rất vui vẻ." Nói xong còn nhảy lên vài cái.
Thu Hằng Duệ bất đắc dĩ nhìn nàng, hắn biết, thật ra Bạch Vũ Mộng cũng không vui vẻ như ngoài mặt, nàng đã giấu hết mọi đau khổ vào lòng rồi. Lam Hạo Thần đáng chết, lại dám đối xử với nàng như vậy.
Nhìn Thu Thiếu Diệp muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Bạch Vũ Mộng có chút nghi hoặc: "Thu bá bá, ngươi có chuyện gì muốn hỏi sao?"
Thu Thiếu Diệp do dự một chút, hắn đã điều tra xong, lúc trước Liễu nhi bỏ đi thật sự đã mang thai, nhưng bị một vài người hãm hại, cho nên đến bây giờ hắn mới biết được.
Tâm tình kích động, run run mở miệng: "Vũ nhi, trên vai trái của ngươi có phải có một vết bớt hình phượng hoàng hay không?"
Thân thể Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng run lên, làm sao hắn biết, nhìn về phía Thu Hằng Duệ, hắn cũng rất nghi hoặc.
"Đúng vậy, nhưng mà, làm sao mà ngài biết được?" Bạch Vũ Mộng nghi hoặc hỏi.
Thu Thiếu Diệp cực kỳ kích động, run run cầm tay Bạch Vũ Mộng nói: "Vũ nhi, nữ nhi của ta, những năm gần đây khiến con phải chịu khổ rồi!"
Bạch Vũ Mộng sợ run người, càng thêm nghi hoặc, nhưng không nói gì, chờ Thu Thiếu Diệp giải thích.
"Năm đó, ta và nương ngươi rất ân ái, nhưng, ý trời trêu người, cuối cùng vẫn nàng bỏ đi, chỉ để lại Duệ nhi, không ngờ, lúc nàng đi lại mang thai, trên vai trái đích nữ của hoàng thất Thanh Hoàng Quốc đều sẽ có một vết bớt hình phượng hoàng, tượng trưng cho vẻ cao quý, thánh khiết!"
Thu Thiếu Diệp vừa nói như thế, Bạch Vũ Mộng và Thu Hằng Duệ đều chấn kinh, Thu Thiếu Diệp chưa từng đề cập mẫu thân của Thu Hằng Duệ trước mặt hắn, hắn chỉ biết, Thu Thiếu Diệp rất yêu mẫu thân của hắn.
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Bạch Vũ Mộng bắt đầu hơi run run, nàng vẫn còn chưa tin, nhưng hiện tại, không thể không tin được, bởi vì vết bớt hình phượng hoàng không thể có ai khác biết ngoài nàng được.
Há to mồm, cũng không biết bản thân muốn nói gì, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho nàng không tiếp nhận hết được, vừa mừng vừa bi như vậy, thật sự là đáng buồn.
Thu Thiếu Diệp vui mừng vỗ vỗ tay Bạch Vũ Mộng: "Không sao cả, trở về là tốt rồi, ta lập tức tuyên bố, nữ nhi của ta đã trở lại, hơn nữa lại vĩ đại như vậy!"
"Phụ hoàng, ca ca..." Cuối cùng Bạch Vũ Mộng vẫn gọi một tiếng, đôi môi run run, gọi lên hai chữ mà cho tới bây giờ nàng cũng không dám tưởng tượng đến.
Thu Hằng Duệ liền nở nụ cười, lúc trước hắn đã cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết, thì ra vốn là muội muội ruột của mình, nhưng nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, sau này hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng.
"Được được, thật là hài tử ngoan, phụ hoàng cảm thấy kiêu ngạo vì có nữ nhi như con!" Bạch Vũ Mộng lại chảy nước mắt, òa khóc ôm phụ thân và ca ca của nàng, giống như tìm lại được trân bảo quý giá.
Người một nhà rúc vào nhau, nhàn nhã nói chuyện trong nhà, như những người bình thường, cung nữ thái giám chung quanh đứng nhìn cũng mỉm cười hạnh phúc.
Thì ra, ông trời đối xử với nàng vẫn không tệ, vốn cho rằng, đời này sẽ không bao giờ hưởng thụ được tình thân nữa, không ngờ, ông trời lại cho nàng một bất ngờ lớn như vậy.
Ngay khi nàng mất đi tình yêu, ông trời lại đưa tình thân đến với nàng, bây giờ nàng cũng không còn thương tâm nữa, bởi vì có phụ hoàng thương nàng, có ca ca sủng nàng!
"Lúc trước, mẫu thân ngươi vào tướng phủ, cũng đã mang thai, sau đó sinh hạ con ở trong phủ, nhưng mà hiện tại cũng không biết tung tích của nàng nữa." Thu Thiếu Diệp thở dài.
"Phụ hoàng, không sao, chúng ta nhất định sẽ tìm mẫu thân trở về!" Bạch Vũ Mộng an ủi.
"Đứa nhỏ này, mấy năm nay con ở bên ngoài chịu khổ, phụ hoàng nhất định sẽ bồi thường cho con, những người ức hiếp con đều chết không có chỗ chôn!" Thu Thiếu Diệp đau lòng nói.
...
Ngày hôm sau, một tin tức oanh động các quốc gia: Quốc vương Thanh Hoàng Quốc tìm được nữ nhi thất lạc nhiều năm, phong làm Băng Ngưng công chúa, cử hành nghi lễ, giảm thuế ba năm!
Trong lúc nhất thời, các quốc gia truyền tai nhau về vị Băng Ngưng công chúa này, chấn động một thời. Có người nói, công chúa xinh đẹp như tiên, có người nói, công chúa tài đức vẹn toàn...
Chỉ có dân chúng đô thành biết, vị công chúa kia sợ chính là nữ tử hôm đó, Diienx""dann=lê6>quýdoon nhưng không biết tại sao lại biến thành công chúa, thị vệ có chút sợ hãi, không biết vị công chúa này có tìm bọn họ tính sổ hay không.
Sau vài ngày, ở tế đàn cử hành nghi thức long trọng, Bạch Vũ Mộng chính thức trở thành công chúa Thanh Hoàng Quốc, một thân phận vô cùng tôn quý.
Lúc này Bạch Vũ Mộng thật sự rất vui vẻ, nàng cũng có người nhà của mình, những nghi thức này rất mệt, nhưng nàng nhất định duy trì nụ cười, làm các đại thần thầm nghĩ vị công chúa này rất biết cách cư xử.
Lắc lắc cần cổ đau nhức, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng tháo trang sức đeo cả một ngày xuống, nhìn bản thân mình trong gương, đã không còn vẻ tiều tụy của mấy ngày trước.
Nàng đã liên hệ với đám người lắm Hận Nhuế, đưa hết thế lực của nàng đến Thanh Hoàng Quốc để phát triển, nàng cũng đã nói qua với Thu Hằng Duệ, cho nên mọi thứ đều đã xong.
Khi đám người Hận Nhuế đến nơi, đã là vài ngày sau, Bạch Vũ Mộng nhàn nhã ngồi trong sân đọc sách, chỉ thấy thị vệ đưa theo vài người tiến vào.
"Tiểu thư." Người cầm đầu vừa nhìn thấy Bạch Vũ Mộng liền đi lên, nhưng lại bị chặn lại, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ vẫy tay, để đám thị vệ lui ra.
Chuyện khiến Bạch Vũ Mộng giật mình là, Lãnh cũng tới rồi, hình như hắn muốn nói cái gì đó, há miệng thở dốc, nhưng lại không nói được một chữ, Bạch Vũ Mộng rũ mắt xuống, cũng không muốn hỏi.
Hận Nhuế trầm ổn kể hết chuyện mấy ngày nay cho nàng: "Tiểu thư, người thế thân bên kia chúng ta đã thu về, hiện tại Chiến Vương phi đã mất tích!"
Bạch Vũ Mộng hơi rũ mắt xuống: "Ừ, làm tốt lắm!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...