Edit: susublue
Trên đường trở về, Bạch Vũ Mộng hỏi Lam Hạo Thần: "Là chàng cho người đưa nàng ta đến đó đúng không, ta không có can đảm làm chuyện thiếu đạo đức như vậy."
"Nàng nói là ta, vậy thì ta thừa nhận, bọn họ thật ác độc, lại dám dùng biện pháp này."
...
Trở lại phòng, Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng có chút phòng bị nói: "Chàng muốn làm gì?"
"Mộng Nhi đã quên hôm nay là ngày gì rồi sao? Nàng quên nhưng ta không quên, có phải chúng ta nên làm chút chuyện gì đó không?"
Bạch Vũ Mộng lại nghiêm túc đẩy Lam Hạo Thần ra, tránh khỏi cái ôm của hắn, đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Lam Hạo Thần biết Bạch Vũ Mộng đang suy nghĩ chuyện gì, nên không quấy rầy nàng. Thật lâu sau, bên cửa sổ truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng, diiexndannlequysdon nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy: "Thần, ta kể một câu chuyện xưa cho chàng nghe!"
"Được, nhưng, bây giờ trời lạnh chúng ta lên giường nằm trước đi!" Lam Hạo Thần có chút đau lòng mở miệng.
Bạch Vũ Mộng đóng cửa sổ, nằm vào trong chăn với Lam Hạo Thần, nàng nhìn Lam Hạo Thần một lúc lâu, nhưng vẫn không có dũng khí để nói.
"Mộng Nhi, nàng nói đi, chúng ta đã là phu thê, không phải sao?"
Bạch Vũ Mộng hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng: "Rất lâu, rất lâu trước kia, lâu đến nỗi ta không còn nhớ là lúc nào nữa, vào lúc ấy, có một tiểu cô nương, mỗi ngày đều sống rất vui vẻ, phụ mẫu nàng đều rất thương yêu nàng, nàng có gia thế hiển hách, nàng được sủng lên tận trời, nàng luôn luôn cho rằng, bản thân là người hạnh phúc nhất."
Mắt Bạch Vũ Mộng ngấn lệ, kể chuyện này làm cho nàng lại nghĩ tới cha mẹ ở kiếp trước. Lam Hạo Thần vươn tay, ôm chặt Bạch Vũ Mộng, để nàng cảm nhận được sự ấm áp.
"Có một ngày, nàng đi chơi một mình, bị một đám người bắt cóc, nàng bị đưa tới một nơi rất đáng sợ, bọn họ đều rất hung dữ.
Nàng bị nhốt trong một căn phòng tối, nàng phát hiện, có rất nhiều người bị nhốt ở đây giống nàng. Mỗi ngày, đều có nhiều người cho nàng đồ ăn, nhưng nàng được nuông chiều từ nhỏ, vốn dĩ không thèm những thứ đồ ăn đó.
Sau này, bọn họ bị bức bách học đủ loại võ thuật, mỗi ngày đều phải trải qua cuộc sống không phải của mình. Tiểu cô nương kia cũng dần dần quên mất cái gì gọi là cười.
Vào một ngày nọ, bọn họ bị đưa đến một nơi rất lớn, mỗi người đều được phát cho một cây đao, một người ở đó nói cho bọn họ biết, chỉ có duy nhất một người thắng, nếu không thể sống thì sẽ chết.
Tiểu cô nương không muốn chết, nàng liều mạng vung đao nhỏ, giết từng người một. Lúc nàng nhìn thấy đối thủ của mình cũng là tiểu hài tử bằng tuổi với mình, diendànnn hơn nữa trong mắt có sự sợ hãi và khiếp đảm, nàng hơi do dự, nhưng vì khát vọng muốn sống, khiến nàng liều lĩnh giết sạch những người đó.
Trận chiến ấy, kéo dài ba ngày ba đêm, tiểu cô nương dựa vào nghị lực hơn người mà chống đỡ tới cuối cùng, những người ở đó đều bị giết sạch, người nàng đầy máu, mặt đất cũng đầy máu, trên cơ thể của nàng dính đầy máu của mấy ngàn đứa trẻ.
Nhìn những đứa nhỏ nằm trên mặt đất dù chết nhưng vẫn còn rất tức giận, nàng vô lực nhắm hai mắt lại, nàng thấy người ở bên ngoài rất vừa lòng, nàng biết nàng có thể sống, đó là lần đầu tiên nàng giết người, lần đầu tiên giết nhiều người như vậy.
Sau khi nàng tỉnh lại, đã là nhiều ngày sau, từ đó về sau, mỗi ngày nàng đều sống cuộc sống không phải của mình, nàng giết người càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng, nàng nghiện máu tươi như nghiện ma túy."
"Đủ rôi, không cần nói nữa, Mộng Nhi, chúng ta ngủ thôi!" Lam Hạo Thần đau lòng nói.
Nhưng Bạch Vũ Mộng lại giống như không nghe thấy, trái lại tiếp tục nói: "Sau này, tiểu cô nương kia không tiếp nhận vị trí của người đó, nàng giết sạch bọn chúng, giết sạch những người đã ở bên nàng trong mấy năm đó.
Nàng ra khỏi nơi đó, một tay sáng lập đệ nhất hắc bang nổi tiếng thế giới, đó là một môn phái, mà người trong đó đều rất tàn nhẫn. Lúc nàng trở về nhà, tất cả mọi người đều không nhận ra nàng nữa.
Nàng đã hoàn toàn thay đổi, không còn hồn nhiên hoạt bát như trước kia nữa, trong mắt nàng, chỉ có máu tanh lạnh như băng. Nhưng, phụ mẫu nàng vẫn rất thương yêu nàng.
Nàng dần dần cảm nhận được sự ấm áp của người thân, sự lạnh lẽo trong mắt cũng đã rút đi một chút, cho đến một ngày, có một nam nhân đến trước mặt nàng, người kia nói, hắn sẽ chăm sóc nàng cả đời.
Nàng cũng không tin, nhưng hắn luôn khiến tiểu cô nương cảm nhận được sự ấm áp, diiexndannleequydon bọn họ ở cùng nhau rất nhiều năm, người kia cũng biết bối cảnh của tiểu cô nương, nhưng hắn lại không có chút chán ghét nào."
Bạch Vũ Mộng cảm thấy vòng tay đang ôm nàng khẽ siết chặt, nàng ôm lấy Lam Hạo Thần, chôn đầu ở trong lòng hắn, tiếp tục nói: "Tiểu cô nương dần dần tin nam tử đó.
Cho đến một ngày, tiểu cô nương... Không, là đại cô nương, nàng dự tính làm xong nhiệm vụ này, sẽ kết hôn với hắn, nhưng ngay tại đêm hôm đó, nam nhân ôn nhu đó đã biến mất, thay vào đó là một họng súng lạnh như băng chĩa vào đầu nàng.
Nữ tử thật không ngờ, trước đây khi nàng diệt một gia tộc lại để một người sống sót, hơn nữa hắn ẩn núp nhiều năm như vậy chỉ để báo thù. Nhưng cuối cùng, nam tử kia cũng chết.
Hắn không bao giờ nghĩ đến, đối với hắn, nữ tử vẫn còn chút phòng bị, sự thật chứng minh, nữ tử phòng bị là chính xác.
Nữ tử cũng bị bắn một viên đạn, chỉ trong một đêm cả hai đều chết, nữ tử hi vọng sẽ có một người giúp nàng quản lí tốt chuyện của tập đoàn, nàng hi vọng bằng hữu, chiến hữu của nàng, đều có thể sống thật tốt.
Trước khi chết nữ tử đã thề, từ nay về sau, sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể áp chế bản thân mà yêu một nam nhân."
Bạch Vũ Mộng nâng hai mắt đẫm lệ lên, vẻ mặt mông lung, nhìn Lam Hạo Thần, nghiêm túc nói: "Chuyện xưa của ta đã nói xong, chàng muốn nói gì thì nói đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng." Nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị chán ghét.
Nhưng không ngờ, Lam Hạo Thần lại ôm chặt lấy Bạch Vũ Mộng, hắn không biết sao Mộng Nhi có thể trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ như vậy, diiexndanleequydonn một tiểu hài tử, lại có thể sống sót trong hoàn cảnh đó.
Hiện tại trong lòng hắn, không có một chút chán ghét và khinh bỉ, chỉ có sự đau lòng.
Bạch Vũ Mộng dựa vào ngực Lam Hạo Thần, khóc nức nở, rốt cục nàng cũng đã nói ra, những chuyện nàng luôn giấu kín trong lòng rốt cục cũng đã nói ra hết.
Một lúc lâu sau, Bạch Vũ Mộng mới ngẩng đầu lên: "Chàng thật sự không có gì muốn hỏi sao?"
"Có."
Bạch Vũ Mộng có chút khẩn trương, cơ thể cứng đờ: "Chàng hỏi đi!"
Nhìn Bạch Vũ Mộng đáng yêu như vậy, Lam Hạo Thần cười cười, sờ tóc Bạch Vũ Mộng: "Nàng không phải Bạch Vũ Mộng thật sự, đúng không?"
Bạch Vũ Mộng ngẩn người, mắt có chút ảm đạm, thoát khỏi cái ôm của Lam Hạo Thần, khẽ gật đầu.
Lam Hạo Thần vươn tay kéo Bạch Vũ Mộng lại. Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc nhìn Lam Hạo Thần, nàng cho rằng do hắn để ý mình không phải là Bạch Vũ Mộng.
"Mộng Nhi, người ta thích là nàng, không phải vẻ bề ngoài của nàng, biết chưa, cho nên nàng không nên làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa."
"Chàng cười nhạo ta sao?" Bạch Vũ Mộng thở dài nhẹ nhõm sau đó mới nghĩ tới điều này.
"Không có, ta còn một chuyện nữa."
Bạch Vũ Mộng lại lập tức đề phòng, còn câu hỏi gì nữa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...