Số phận của mỗi người
” Chủ nhân, không hay rồi. Liễu Sinh Hương đã đào tẩu.”
Thị tòng hoang mang rối loạn chạy vào, trên mặt vừa kinh vừa sợ.
Nam nhân ngồi trên tháp nâng khóe mắt liếc gã.
” Bị thương bao nhiêu người?”
” Chỉ có cai ngục Trương Mao đã chết. Chúng ta không thấy bóng dáng hắn, cứ như tan biến ấy.”
” Nga?”
Cảm thấy hứng thú nheo mắt lại, Lạc Vấn Tâm đột ngột quay đầu, Liễu Sinh Hương đứng ngoài cửa sổ, cười đến bất đắc dĩ.
” Ai nói ta đào tẩu, ta chỉ muốn góp ý một chút thôi, tình trạng chỗ ở không tốt lắm.”
” Ha ha, Liễu công tử, xem ra là Diễn Phong sơn trang chúng ta chiêu đãi không chu toàn.”
Lạc Vô Trần chằm chằm nhìn người trước mặt, vẫn bộ dáng nhu hòa vô hại, dưới gương mặt này rốt cuộc tâm can như thế nào?
” Người đâu, an bài một gian phòng hảo hạng cho Liễu công tử.”
Đường phố tĩnh mịch, gió thổi qua làm bầy quạ hoảng sợ tán loạn.
” Quát, quát, quát, quát…”
Trong một căn nhà tối tăm, huyết sắc lan tràn, Lạc Vô Trần đứng trong vũng máu, vật vã nhổ ra một tia máu tươi.
Thương còn chưa hảo, ngày đó có thể chạy khỏi Lạc Vấn Tâm, đã có một nửa công lao của Liễu Sinh Hương, nếu không phải y phân tán lực chú ý của đệ đệ, nếu muốn bất ngờ tập kích thành công, có chút khó khăn.
Mà không biết tại sao, trong lòng dị thường chắc chắn cái nam nhân đó nhất định sẽ không chết.
Không ngờ mình cũng có lúc vì một chút cơm gạo mà giết người. Hai ngày qua, một hột cơm cũng chưa nuốt, người nhà này cũng coi như bị chết oan uổng, chỉ là lúc ăn cơm không cẩn thận để mùi hương tràn khỏi tường, xui làm sao ma vương sa cơ thất thế đi ngang qua, dẫn tới một trận tai kiếp đẫm máu.
Rau đã lạnh rồi sao, còn mang mùi máu tươi nhàn nhạt, Lạc Vô Trần tuỳ tiện nhét vào miệng, là mùi vị gì, khô khô, chát chát, lần đầu tiên cảm thấy giết người cũng không phải là chuyện vui vẻ.
Trò chơi, đệ đệ, dường như chúng ta sẽ phải trả giá rất nhiều cho nó.
” Liễu công tử…”
Ngoài cửa có thanh âm sợ hãi, ôn nhu, yếu ớt, rất dễ khiến nam nhân sinh ra ý muốn bảo hộ.
” Vào đi.”
Liễu Sinh Hương thoải mái tựa vào bồn tắm, trong phòng hơi nước dày đặc. Trong hơi khói mông lung, một mỹ nhân như thiên tiên thướt tha tiêu sái tiến vào. Nhẹ nhàng cắn răng, cầm lấy khăn mềm trên bàn, thần tình e lệ.
” Liễu công tử, gia chủ bảo ta tới hầu hạ ngài.”
Tiếng nói hơi trầm, tuyệt đối là nam nhân, cũng tuyệt đối là một nam nhân đầy nữ khí, Liễu Sinh Hương thu hồi ánh mắt đào hoa tâm, không phải không có tiếc nuối.
” Ai, nếu ngươi là nam nhân thì tốt rồi, ta không thích nữ nhân.”
‘ Mỹ nữ’ mở to hai mắt, bỗng nhiên che mặt chạy ra ngoài, còn có tiếng khóc lê hoa đái vũ quanh quẩn trên hành lang.
Liễu Sinh Hương khoác áo đứng dậy, trên da thịt trắng nõn còn lưu lại dấu vết của con sâu róm ghê tởm kia. Trong dạ dày lại buồn nôn một trận.
Hừ, Lạc Vô Trần, bổn đại gia hy sinh cho ngươi nhiều lắm rồi, lần tới nếu không ngoan ngoãn, nhìn coi Liễu đại gia ta chỉnh ngươi ra sao. ( Tiểu Biên: Được rồi, ta thừa nhận, ngươi không phải hành động vì cuộc sống thoải mái sung sướng này, vì Lạc Vô Trần mới muốn dưỡng mình trắng béo hơn một chút.)
” A, Liễu công tử không hài lòng sao?”
Thanh âm trầm tĩnh tao nhã gần cửa, vừa nghe đã biết là ai, Liễu Sinh Hương thay đổi một khuôn mặt tươi cười, mị nhãn dán vào khuôn mặt đường nét rõ ràng của Lạc Vấn Tâm.
” Ân… Không sao, nhìn ngươi như vậy cũng đủ rồi, suy cho cùng ca ca ngươi không có ở đây, ta chỉ có thể nhìn mây nhớ nguyệt.”
Cổ áo bỗng nhiên bị tóm lấy, gương mặt Lạc Vấn Tâm dần phóng đại, con ngươi nhìn không ra hỉ nộ dường như có lửa thiêu đốt.
” Ngươi yêu ca ca ta?”
Ngay sau đó ngọn lửa hóa thành xuân thủy, tay Lạc Vấn Tâm cũng khoác lên eo Liễu Sinh Hương.
” Ta đây muốn xem một chút coi ngươi làm sao say mê hắn.”
” Ách… Xin ngươi rõ cho, ta là mặt trên…”
Nhận thấy tình hình bất lợi, Liễu Sinh Hương liều mạng phóng ra một câu.
” Nga? Thượng ca ca ta, bây giờ còn muốn thượng ta?”
” Hắc hắc, không phải ý đó…”
Liễu Sinh Hương cười gượng, dối lòng đáp trả.
” Nhớ kỹ, ca ca ta sẽ giết ngươi, chung quy sẽ có một ngày, nhất định… Ha ha ha.”
Bỏ nam nhân trong ngực ra, Lạc Vấn Tâm cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi phòng.
Trong không gian thoáng đãng, gió thổi tan hơi ấm trong phòng.
Lạnh, rất lạnh.
” Thật sự sẽ chết sao?”
Liễu Sinh Hương rút cổ lại, hắn không cười, lúc không có ai, hắn chưa bao giờ cười cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...