Tơ hồng kéo sợi, Vô Trần bé ngoan…
Bầu trời Nguyệt Ly Cung vĩnh viễn thanh khiết và trong vắt không thấy áng mây, càng không thấy phi điểu, lam lam bích bích, mang cao ngạo bất nhiễm hồng trần.
Lạc Vô Trần ngửa mặt nhìn trời, hắn cứ lẳng lặng nhìn như vậy, rất lâu rất lâu, Nguyệt Dương đứng xa xa nhìn hắn, một mạt bóng trắng cô tịch xa cách, nhẹ nhẹ nhạt nhạt, nhẫn tâm đoạn tuyệt. Từ sau lần đó, Lạc Vô Trần không nhìn y nữa, dù là nhiếp tâm thuật cũng chỉ tìm được một mảnh trống rỗng, tâm tư trống rỗng, Lạc Vô Trần cả người đều đã trống rỗng.
Là mình làm sai sao? Nguyệt Dương không cam lòng, bất quá chỉ là một nhân loại, tại sao lại quật cường đến thế? Chẳng lẽ chỉ vì cái người gọi là Liễu Sinh Hương sao? Không cam lòng, quá không cam lòng, đường đường là thiên quân mà ngay cả một nhân loại cũng không thu phục được.
Muốn bấm ngón tay tính toán, lại một chút manh mối cũng không tìm được. Thật sự rất vô lực.
” Muốn chạy trốn sao?” Dùng sức véo eo người bên cửa sổ một cái, Nguyệt Dương tựa đầu vào vai hắn. ” Bất quá không có cơ hội.”
” A, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?” Lạnh lùng cười, Lạc Vô Trần trầm trầm châm chọc. ” Ngươi chung quy thích tự cho mình là thông minh.”
” Ngươi muốn chết!”
Nguyệt Dương phẫn nộ, trên tay dụng lực, cứ cách quần áo như vậy đâm vào mật huyệt phía sau Lạc Vô Trần, bên vành tai rên nhẹ, Lạc Vô Trần mặt mày tái nhợt, gắt gao cắn môi, lại là bộ dáng quật cường này, Nguyệt Dương đem hắn xoay lại đặt trên cửa sổ, vén vạt áo lên liền tiến nhập mật huyệt sít chặt khô khốc, hai người một tiếng rên, tư thế bán thượng bất hạ như thế làm thắt lưng Lạc Vô Trần cấn vào chấn song, mỗi lần va chạm đều như muốn đem eo hắn đâm gãy, lại khiến Nguyệt Dương đi vào sâu hơn nữa.
Thật chặt, thật nóng, quyện đến Nguyệt Dương cảm thấy nơi kia cũng sắp gãy. Dùng sức kéo đầu hắn qua, khiến Lạc Vô Trần không thể không nhìn thẳng vào mình, nhưng đôi mắt kia lại gắt gao nhắm chặt, nhắm chặt như vậy là cố sức khinh thường sao. Nguyệt Dương giận dữ lại cười, hung hăng cắn lên môi hắn, cho đến lúc miệng tràn ngập huyết tinh, đầu lưỡi ngoan cố cạy mở khớp hàm người dưới thân, công thành đoạt đất. Rốt cuộc, một tia rên rỉ từ trong miệng Lạc Vô Trần chảy ra, thanh âm ẩn nhẫn mị hoặc, vì thống khổ mà sinh.
Thật muốn ở thời khắc này, gắt gao ôm lấy hắn, cho hắn hạnh phúc, cho hắn ấm áp, yêu thương hắn, sủng nịch hắn, cái bóng dáng bên cửa sổ nhìn trời kia, tựa hồ từ trước tới giờ đều không thuộc về bất luận kẻ nào, chưa bao giờ khiến người ta đau lòng đến thế. Chỉ vì cũng đều là những linh hồn cô đơn sao, mới có thể hấp dẫn thâm thâm như vậy, chìm sâu không thể nổi.
” Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi.”
Trong thiên hạ còn chưa có chuyện Nguyệt Dương y không làm được, nhưng nam nhân này, y thật sự có thể có được hay sao?
Lạc Vô Trần bỗng dưng mở lớn hai mắt, đôi mắt màu đen gắt gao nhìn trân trân, như có thể nhìn thấu tất cả nỗi lòng y.
” Ta muốn tâm của ngươi, mạng của ngươi, ngươi chịu cấp cho ta sao?”
Tình làm thần thương tổn.
Chung quy không nên trói buộc y.
Mà cũng là trói buộc chính mình.
Tình đau, tình nồng, ***, cháy, cháy hết tất cả.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, Lạc Vô Trần nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn màn tím, lại là một trận mập hợp *** loạn, khi nào mới là điểm cuối đây? Chim hoàng yến nhốt trong ***g sắt đúng là sẽ quên màu sắc bầu trời, từ từ, sẽ quên dần bay lượn. Nguyệt Dương chính là nghĩ như vậy, nhưng sợ rằng y đã quên, Lạc Vô Trần từ trước tới giờ cũng không phải chim hoàng yến, hắn là diều hâu, diều hâu dù chết cũng phải chết ở phía trên bầu trời.
Vắng vẻ, u ám, lộng lẫy nguy nga, rõ là một cái ***g tốt.
Họ đều đang đợi chờ, Nguyệt Dương đang chờ, Lạc Vô Trần cũng đang đợi, Nguyệt Dương chờ hắn hồi tâm chuyển ý, Lạc Vô Trần đợi y hủy diệt.
Trong không khí là mùi xạ hương nam nhân nhàn nhạt, chứng minh tình cảnh *** mỹ phóng đãng ban nãy, cường liệt cắn chặt răng, trên mặt Lạc Vô Trần lại là một chút ửng hồng, màu hồng phẫn nộ.
Cố nén sự khó chịu trong thân thể, Lạc Vô Trần muốn ra ngoài giải sầu, chỉ cần có thể rời khỏi căn phòng này, đến chỗ nào cũng được.
Ra khỏi tẩm điện của Nguyệt Dương, bên cạnh đôi khi có tiên nô áo xanh xuôi tay hạ mắt khúm núm hành lễ với hắn, tiếp đó vội vàng bỏ đi, dù không thấy vẻ mặt bọn họ, cũng biết chắc chắn trên những khuôn mặt kia một nửa là khinh miệt, một nửa là hâm mộ. Rõ là buồn cười.
Theo chín khúc hành lang uốn lượn, một đường tới hoa viên sau Nguyệt Ly Cung, kỳ hoa dị thảo, sơn thủy một đường, đa số là cảnh sắc tuyệt mỹ ở nhân gian không thấy được, một phàm nhân như hắn sao lại xứng với thắng cảnh như thế, nhưng người thiên thượng lại có ai để ý đến hồ quang thủy sắc, tiên cảnh mờ ảo này đâu.
Trong hoa viên cỏ cây nương tựa, mơ hồ có thể thấy được một góc lương đình, đầu nhọn mái hiên màu trắng, cũng không biết là dùng loại vật liệu nào chế thành, lưu chuyển trong suốt, ánh sáng nhu hòa. Đến gần, mới thấy trong đình còn có một lão nhân tóc trắng, tóc bạc má hồng, an nhàn đến phảng phất như đang tán thưởng mỹ cảnh thiên hạ, một thân áo trắng, một cuộn tơ đỏ mang ở thắt lưng, bàn bên cạnh một đĩa bạch ngọc hoa quế cao trong suốt, một bình rượu sứ trắng, hoa văn màu vàng phác họa ngoài thân bình truyền ra từng trận hương lạ, xông người muốn lảo đảo.
Đây mới thật là tiên nhân tiên phong đạo cốt sao, Nguyệt Dương một bộ dạng ngạo khí bá đạo, lại tựa như hài tử bị chiều hỏng.
Tiên nhân cũng thấy hắn, cái miệng đo đỏ hơi nhếch lên, mỉm cười thần bí, lão đem ngón tay đặt trên môi, làm một động tác ra hiệu chớ có lên tiếng.
” Suỵt, ngươi không trông thấy ta!”
Lạc Vô Trần không nói gì, hắn bước vào lương đình, tìm một tư thế thoải mái ngồi đối diện lão, cầm lấy rượu ngửi ngửi, trên mặt mang ý cười, lão tiên nhân đắc ý cười cười, lấy một khối hoa quế cao thả tới miệng, sau một lúc lâu mới nói.
” Trên trời dưới đất này Nguyệt Dương quân là kẻ hưởng thụ nhất, đồ của hắn chỉ sợ so với thượng đế trên kia cũng tốt hơn mấy phần.”
Giảo hoạt chớp chớp mắt, lão nhân lại uống một ngụm rượu.
” Ngươi cũng là người biết thưởng thức, rượu ngươi ngửi qua vẫn còn thơm chứ?”
Lắc đầu, Lạc Vô Trần vẫn bảo trì im lặng.
” Ai, sao ngươi không nói lời nào, bản đại tiên khó khăn lắm mới tìm được một bạn rượu.”
Lão nhân nóng nảy, khuôn mặt đầy nếp nhăn cau lại sâu hơn, cũng nhanh chóng không nhìn thấy mắt.
” Không phải ngươi bảo ta đừng lên tiếng sao?”
Đùa rốt cuộc cũng đủ, trong đầu Lạc Vô Trần lại hiện lên thân ảnh người kia, chẳng lẽ gần mực thì đen gần đèn thì sáng? Sao mình cũng biết đùa giỡn vô hại với người khác?
” Hắc hắc.”
Ngượng ngùng gãi gãi đầu, lão thần tiên cười chất phác.
” Thật sao, ta sao lại quên.”
” Ngươi biết không? Nguyệt Dương thiên quân bình thường cũng không đến hậu hoa viên.”
Thần bí chớp mắt, lão tiên nhân tới gần tai hắn nói huyên thuyên.
” Nhưng trong tiểu đình tử này, miễn là thứ không có, sẽ tự bổ sung thêm, lại thuận tiện cho đại tiên ta, a, ha ha.”
” Nga.”
Gật gật đầu, Lạc Vô Trần cũng cầm lấy bình rượu, trước tiên đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, rồi uống một ngụm lớn, lạnh lẽo mát rượi, trong ngọt lành lại có một cỗ tàn nhẫn, chuốc say tâm thần người.
” Ha ha, quả nhiên là người có tài phẩm rượu, ngươi nói một chút xem rượu này như thế nào?”
” Ngọt mà không ngấy, cay mà không nồng, thuần hương thanh mát.”
” Đúng vậy, đúng vậy, đây là Phi Nguyệt Lãnh Sương tửu, là Hằng Nga tự tay làm đấy! Nhưng Nguyệt Dương kia ngay cả nhìn cũng không thèm liếc, đừng nói chi tới uống, rõ là uổng phí hảo tửu.”
” Hằng Nga làm?”
Ngạc nhiên mở to mắt, lão tiên nhân lại là một trận đắc ý, râu bạc thật dài theo gió vũ động.
” Nhớ năm đó, Thiên đế mời các vị tiên gia, bàn đào thịnh yến đứng đầu thiên giới, ai mà không dài cổ mơ tưởng đến một cái ghế trên yến hội, muốn một lần thấy đại hội bàn đào phồn hoa long trọng, nhưng trên thịnh hội bàn đào duy chỉ một mình ghế Nguyệt Dương thiên quân là trống không, cuối cùng, lúc Hằng Nga hiến vũ hắn mới tiên giá quang lâm, đế đô liên tiếp đứng lên nghênh đón, ăn uống linh đình gián đoạn, chỉ vì một mình hắn ta. Hằng Nga thì, ta thấy nàng lúc ấy mắt cũng chuyển không được, cũng thật là, thiên quân là kẻ nào, Hằng Nga trong Cung Quảng, hắn còn không nhìn một cái.”
Phù hoa năm đó, phong quang năm đó, Nguyệt Dương ơi là Nguyệt Dương, sao không làm thiên quân cao cao tại thượng, hà tất gì phải cùng ta vướng bận dây dưa?
Lão nhân râu bạc thấy trên mặt Lạc Vô Trần chợt lóe cô đơn rồi biến mất, lại cảm thấy một trận vui mừng.
” Công tử, ta thấy ngươi khó khăn vì tình! Mạng ngươi đã định không thể cùng người yêu đầu bạc đến già, người kia lại đối với chân tâm của ngươi tùy ý giẫm đạp, đáng thương làm sao, đáng thương a!”
Ai ai thở dài, trên mặt lão nhân đầy thương xót, bỗng nhiên thần sắc lại chuyển.
” Như vậy đi, ta đến kéo nhân duyên giúp ngươi, trên trời dưới đất này còn chưa có dây Nguyệt lão ta không se được.”
Cả kinh cơ hồ khép miệng không được, Lạc Vô Trần lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt nuốt một con ruồi, lại lập tức hiện lên một chút cô đơn.
” Ngươi, ngươi là Nguyệt lão?”
” Vậy tại sao ngươi phải lẻn vào Nguyệt Ly Cung?”
Nửa ngày lấy lại tinh thần, Lạc Vô Trần đánh trống lảng sang chuyện khác. Tự thấy lời nói không đúng lúc, Nguyệt lão lại đỏ mặt hiếm có, thẳng cổ biện giải.
” Lần này ta chính là được mời tới đây!”
Cường điệu trọng điểm, Nguyệt lão lén lút ngó nghiêng bốn phía, đem một khối hoa quế cao cuối cùng bỏ vào trong miệng, liền phủi phủi y phục đứng dậy chuẩn bị chuồn mất.
” Huynh đệ, nếu không phải vì luyến tiếc hoa quế cao cùng Phi Nguyệt Lãnh Sương tửu này, ta còn lâu mới đến đây, mỗi lần bị Nguyệt Dương kia tìm tới cửa, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, lần này nghe nói hắn hình như muốn ta se tơ hồng cho một hồn phách phàm nhân giúp hắn, đây không phải hồ đồ sao? Ngươi nói coi, Hằng Nga hảo hảo hắn không cần, lại nhìn trúng một phàm nhân, đây không phải hồ đồ thì là cái gì?”
Lão nhân nói nói, lòng đầy căm phẫn, cũng không chú ý tới mâu thuẫn trước sau bên trong, chỉ hùng hồn cầm bình rót ừng ực ừng ực, uống xong một ngụm rượu cuối cùng, Nguyệt lão quát to một tiếng.
” Ai nha, ta thiếu chút nữa quên hỏi tính danh huynh đệ, ngươi cũng là bị Nguyệt Dương tóm đến đây sao? Hôm nay ta phải đi gấp, bằng không bị Nguyệt Dương bắt được liền bất hảo. Lần tới ta sẽ giúp tiểu huynh đệ tính toán.”
” Tại hạ Lạc Vô Trần.”
” Ahh ahh ahhh!”
Lúc này đổi thành Nguyệt lão kinh hoảng, cái ahh cuối cùng kết thúc trong một tiếng cười lạnh, Nguyệt Dương bạch y phất phới, một khuôn mặt tuấn tú nhiễm hàn ý đạm đạm, uy hiếp nhân tâm.
” Sao, uống nhiều rượu của ta như vậy rồi muốn chạy?”
” Ta không có uống!”
Nguyệt lão vội vàng nói, một tay chỉ vào Lạc Vô Trần.
” Là hắn uống.”
Nói dối không đỏ mặt, tay Nguyệt lão cũng không có vẻ run rẩy.
” Ân?”
Thanh âm khuấy đến độ xương người cũng có thể tan, Nguyệt Dương nguy hiểm giơ tay lên, lại nâng cằm Lạc Vô Trần ngay sau đó, tư thế ái muội tới gần.
” Vô Trần, đúng là có vị rượu…”
Môi mềm dán lên, mút vào lặp đi lặp lại, Lạc Vô Trần lười tránh y, mặc Nguyệt Dương bừa bãi tùy tiện, bên này hai người xuân phong phơi phới, bên kia lại đứng thẳng một pho tượng lão nhân tuyết bạch, quả nhiên công phu nháy mắt hóa đá này trên trời dưới đất chỗ nào cũng có.
” Ân, hảo tửu.”
Nhấm nháp dư vị ở môi lưỡi, Nguyệt Dương liếm sạch một chút chỉ bạc khóe miệng, mị hoặc lại chẳng hạ lưu, Lạc Vô Trần đỏ mặt.
” Nguyệt lão.”
Thần sắc ôn nhu, thanh âm lại rét lạnh, chỉ vì y là mặt hướng Lạc Vô Trần, lưng đối cái Nguyệt lão xui xẻo kia.
” Ngươi nói với hắn đi!”
“…… Hả, hả, ngươi nói cái gì?”
Mất một lúc lâu để phản ứng, Nguyệt Dương lập tức mất kiên nhẫn muốn một cước đạp bay lão già này.
” Ta muốn ngươi kéo tơ cho chúng ta!”
” Buồn cười.”
Lạc Vô Trần nhếch khóe miệng.
” Đường đường là thiên quân sao lại tin thứ này chứ?”
Nguyệt Dương cao ngạo trưng ra một cái mỉm cười, Nguyệt lão bên cạnh gương mặt lại đỏ, lão ở trên trời có tiếng hay kéo tơ bậy. Tiên gia thiên thượng vốn không nên nói chuyện yêu đương, Kim Đồng Ngọc Nữ chính là ví dụ tốt nhất, luân hồi mấy kiếp không phải âm dương chia cách chính là một mất một còn, nhân gian lại càng bị quậy cho rối tinh rối mù. Nguyệt lão tâm lý làm ác quá mạnh, kéo tơ hồng cho một đống lớn nam nhân, dẫn thẳng tới việc trên trời dưới đất một mảnh oán than rần rần, rốt cuộc không ai mong muốn tìm lão kéo tơ, hiện giờ, hiện giờ ngay cả một cái nhân loại cũng coi thường lão…
” Nguyệt lão, kéo tơ hồng cho ta và hắn!”
Lặp lại một lần nữa. Khóe miệng ưu mỹ của Nguyệt Dương phun ra lời nói lạnh lùng.
” Nếu không ta muốn ngươi tan thành tro bụi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...