Linh hồn dây dưa
Đêm không vết, nước thanh nhạt, sợi sợi hỗn loạn trôi bên bờ Lạc Thủy Các.
Sao dày trăng sáng, luôn là cảnh thi nhân yêu thích nhất, Lạc Vô Trần nhìn cảnh đêm phong nguyệt trên Lạc Thủy Các, nhẹ giọng thở dài một hơi.
Phía sau có người nhẹ ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa trên vai, thanh âm cũng tựa như than thở, nhẹ nhàng khẽ khẽ.
” Đêm đã khuya, sẽ cảm lạnh.”
Trước đó không lâu, Liễu Sinh Hương cũng ôm hắn như vậy, khoác lên một kiện ngoại y, khi đó họ luyện kiếm bên hồ, cũng là một đêm ánh trăng như nước, nhưng cảnh tuy giống, mà người đã bất đồng. Tất cả hoàn toàn bất đồng.
Gặp gỡ đối diện không quen biết, nếu có thể như vậy thì tốt rồi. Lạc Vô Trần nghĩ, mặc tay Liễu Sinh Hương trượt vào vạt áo, hấp thu ấm áp còn sót lại. Hai người đều cần ấm áp, cần vô cùng.
Vẫn là một đêm mê loạn, Lạc Vô Trần thuận theo, mặc y ôm, vùi đầu vào cái cổ trắng nõn của Liễu Sinh Hương, Lạc Vô Trần nói.
” Ta muốn nếm chút máu của ngươi.”
Rất nhiều khi, Lạc Vô Trần cũng muốn sống lâu một chút, hiện tại chỉ cần uống được máu Liễu Sinh Hương, là hắn có thể duy trì sinh mệnh, đây là chính miệng Huyết Ma nói, những thứ Huyết Ma nói luôn không nhiều, là Huyết Ma thật sự không biết hay là gã vốn muốn để Lạc Vô Trần và Liễu Sinh Hương cùng nhau hủy diệt?
Liễu Sinh Hương ngây người, ngay sau đó, y nhẹ nhàng đẩy Lạc Vô Trần ra, ngay lúc đại não còn chưa làm ra phản ứng liền đẩy hắn ra, thói quen nhiều năm tựa hồ căn bản không đổi được. Giao tính mạng mình vào tay một kẻ khác, Liễu Sinh Hương y còn chưa vĩ đại đến mức đó, cho dù là người thụ thương đổ máu vì y, y cũng không thể.
Trong nháy mắt bị đẩy ra đã hiểu rõ, trong lòng có chút đau đớn, đa phần còn lại là mê liệt, Lạc Vô Trần lạnh lùng thắt hảo vạt áo, bước đi trở về phòng. Đêm nay đã định không ngủ, Liễu Sinh Hương phiền lòng một cước đá cửa phòng, mình là làm sao vậy, rõ ràng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tại sao cự tuyệt hắn lại phát cáu như vậy, giận dỗi như hài tử.
” Vô Trần, chúng ta đi dạo phố không?”
Ngày hôm sau, Liễu Sinh Hương tốt tính đợi trước cửa phòng Lạc Vô Trần.
” Vô Trần, Vô Trần…”
Lạc Vô Trần cười cười, vẫn tính tình như vậy, thích làm nũng, thích phô trương, không đạt mục đích thề không từ bỏ.
Cửa két một tiếng bị đẩy ra, Lạc Vô Trần đứng cạnh cửa, dù tái nhợt gầy yếu, vẫn có cương nghị nồng nồng làm hắn cao lớn vô hạn. Quả thật, hai người đi cùng trái lại là một đôi uyên ương thanh nhã.
Trên đường náo nhiệt phi thường, tiết đoan ngọ, nơi nơi lan tỏa hương thơm bánh gạo, có mỹ nhân eo thon thắt tố lụa, bước sen nhẹ nhàng, có anh tài tiên y nộ mã, chỉ cầu mỹ nhân một nụ cười. Đây là một thời điểm náo nhiệt, cũng là một mùa ái luyến. Lạc Vô Trần lại không thể thấy sự vật quá tươi đẹp, hắn khăng khăng ở trong xe ngựa, không chịu xuống đất.
Liễu Sinh Hương nói hết lời cũng không tác dụng, y vốn không phải kẻ tốt tính, tâm tình thưởng ngoạn cũng không còn lại một chút, tràn ngập lửa giận không đường phát tiết, đột nhiên liền hôn lên cánh môi tái nhợt khô khốc của Lạc Vô Trần, đầu lưỡi ướt ấm khiến Lạc Vô Trần một trận mặt hồng tim nổ, thấy hắn động tình. Liễu Sinh Hương bỗng nhiên rất muốn nghe thanh âm hắn nhịn không được rên rỉ, cũng bất kể nơi này là phố xá náo nhiệt, chỉ một mực dây dưa liếm môi hắn, tay cũng luồn vào y nội hắn, nắm khỏa hồng châu tỉ mỉ vò nắn.
” A…”
Dường như không chịu nổi hoan ái như vậy, Lạc Vô Trần cong thân lên, cổ lại ngửa về phía sau, họa xuất một đạo vòng cung xinh đẹp hoa lệ, dẫn tới Liễu Sinh Hương lại động tình một trận, lấy tay dán trên vành tai hắn, phả hơi ở cổ hắn.
” Ngươi muốn cái gì, bất kể ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi…”
“… Máu, chỉ có…. Máu của ngươi, có thể làm ta sống tiếp…”
Nhỏ vụn, thống khổ thầm thì, Liễu Sinh Hương cắn rách ngón tay mình đưa tới trước mặt hắn, Lạc Vô Trần gắt gao ngậm lấy, tiếng mút vào bức thiết dấy lên âm hưởng, Liễu Sinh Hương một tay vòng quanh eo hắn, ngón tay thâm nhập mật huyệt dưới y phục, chỉ ra vào mấy cái liền nâng hắn lên, đột nhiên đâm vào, chỉ cảm thấy nơi đó quyện đến y cũng muốn tan ra, Lạc Vô Trần ban đầu chỉ ngậm tay y gắt gao không muốn xuất thanh, tới lúc sau cũng nghênh hợp theo động tác Liễu Sinh Hương, tiếp đó tách khỏi Liễu Sinh Hương, rồi lại hung hăng đón nhận, để dục vọng Liễu Sinh Hương đi vào sâu thêm.
Xe ngựa vốn rất rộng rất xa hoa, nhưng so với giường lớn trong phòng lại rõ ràng nhỏ đến thấy tội, hai người qua lại hết lần này đến lần khác, cũng không để ý có bị người khác nghe được hay không, chỉ lo cao giọng rên rỉ trong xe ngựa nhỏ hẹp, đường phố náo nhiệt, cũng không có bao nhiêu người chú ý.
Liễu Sinh Hương nâng hắn ra vào cao thấp, tiếng vang ba xích ba xích kích thích y chỉ muốn kêu to, Lạc Vô Trần rõ là một yêu tinh đòi nhân mạng, dù chết vì hắn như vậy cũng đáng thôi, toàn bộ quá trình tình ái Lạc Vô Trần đều hung hăng cắn ngón tay y, sau đó mới cảm thấy xương ngón tay cũng muốn bị hắn cắn vỡ, một vòng lại một vòng dấu răng xanh tím, hung tợn đáng sợ.
Lại một lần bắn chất lỏng bạch trọc vào trong cơ thể hắn, Liễu Sinh Hương cảm thấy máu tựa hồ cũng đã theo chảy hết. Một chút cuồng loạn buổi trưa, đến khi về tới nhà mới chịu kết thúc, Liễu Sinh Hương ý chưa dứt ôm thắt lưng hắn, nói năng tuỳ tiện bên tai.
” Yêu tinh, là muốn ta tinh tẫn nhân vong sao? Hai cái miệng cao thấp đều muốn ta uy, ngươi thật đúng là quá đói.”
Lạc Vô Trần đỏ mặt, có máu của Liễu Sinh Hương, khí sắc hắn đã hảo rất nhiều, lời nói khinh bạc phóng đãng hung hăng thổi mạnh vào màng tai hắn. Lạc Vô Trần cúi đầu không lên tiếng, Liễu Sinh Hương lại càng nói càng hứng thú.
” Ha ha, đợi lát nữa ta hảo hảo uy ngươi ăn no tiếp, nhớ kỹ, ngươi không rời khỏi ta đấy.”
Thật sự không rời khỏi sao? Rốt cuộc ai mới không rời khỏi ai đây?
Lạc Vô Trần cười lạnh, bên môi còn máu Liễu Sinh Hương đỏ thắm, Liễu Sinh Hương, thời điểm cũng sắp tới, ta muốn xem khoảnh khắc ngươi mất đi tất cả. Dù tàn khốc, cũng là trọng sinh.
Một đêm, Liễu phủ chợt nổi lên đại hỏa, chủ nhân Lạc Thủy Các đương thời cực thịnh, Liễu Sinh Hương mất tích vô cớ, thế nhân xôn xao đủ chuyện, có người nói Liễu Sinh Hương bị sủng cơ giết chết ở ven Lạc Thủy Các, có người nói y bị ái nhân phản bội, Liễu các chủ không chịu nổi gánh nặng đốt lửa tự thiêu tại Lạc Thủy Các, còn có người nói Liễu Sinh Hương cùng ái nhân y chạy thoát từ trong đại hỏa, từ nay về sau ẩn náu thiên nhai làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Thế sự dời đổi, mấy chục năm cực thịnh chỉ rơi vào nền hư tường đổ, Lạc Vô Trần, cái linh hồn du đãng đó lại đi nơi nào? Hắn còn đang tìm kiếm cái gọi là thiên nhai sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...