Không yêu giang sơn…
Mùa đông năm ấy tuyết rơi rất lớn, rất nhiều người cũng đã đổi thay, anh hùng, mỹ nhân, và quân vương.
Kẻ cao cao tại thượng này, từng kiêu ngạo liếc xuống chúng sinh, cuối cùng diệt vong, nhưng có thể thành công hay không, dù sao mình cũng là một người trong đó, dù sao, loạn thế tạo nhân, thân bất do kỷ.
Da Luật Sơn nhìn lá xanh dưới hiên, đông đi xuân đến, phải cày bừa vụ xuân, nhưng tứ hải chiến hỏa, sinh linh đồ thán, trong lòng đột ngột thêm một chút thương xót chúng sinh. Chim én không biết đau khổ, chíp chíp kêu to xuân sắc dạt dào. Lạc Vấn Tâm nhìn y, khóe miệng hơi nhếch. Một người rất thích im lặng. Không nên bị giết chóc nhiễm hồng y sam. Bọn họ vốn đều là người như vậy, lại một mực sinh ở loạn thế, sinh ở nhà Đế vương.
” Ngươi đã đến rồi.”
Da Luật Sơn cũng không quay đầu lại, vẫn chằm chằm nhìn cây xanh dưới hiên, thanh âm thản nhiên.
” Ngươi mẹ nó nhốt ta ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
Công phu sư tử Hà Đông rống quả nhiên có tiếng vọng khác biệt, một chút thương cảm Da Luật Sơn vốn bồi dưỡng liền bị chấn lên tới chín tầng mây. Cẩn cẩn thận thận quay đầu lại.
” Bà xã, làm như ngươi không được ra ngoài vậy.”
” Ân?”
Trừng, Da Luật Sơn ngoan ngoãn về đầu đề.
” Nga, ha ha, thời tiết hôm nay không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo, được không?”
Liêu thượng Kinh Lâm Hoàng, dưới chân thiên tử, vật phụ dân phong, từ Liêu Quốc trăm năm xây dựng, đã thành trung tâm quân sự vì kinh tế, khách thương lui tới, quân đội binh mã, nhiều vô số kể.
Da Luật Sơn sớm đã bị ném ở một xó xỉ nào đó. Lạc Vấn Tâm dạo chơi trên đường, quốc nạn rơi xuống, bên đường vẫn có thể nghe thấy Nghê thường vũ y khúc, cao nhã trầm mỹ. Cũng có tên khất cái co rút trong góc, vượt được trời đông giá rét, lại qua không nổi tiết xuân ấm nồng.
Duyệt Lai khách ***, bình thường đơn giản rút ở một góc kinh thành, có vẻ như không có người chú ý, cũng cơ hồ không có khách nhân.
Lúc Lạc Vấn Tâm bước vào nơi này, chỉ có một tiểu nhị ghé sấp ngủ trên bàn, trong cái *** nhỏ hẹp lãnh lãnh thanh thanh. Bốn phía vắng vẻ, đương nhiên giấu không được khí tức con người, nhưng kẻ bám theo lại một người cũng không có, là võ công quá mức cao minh hay Da Luật Sơn quá mức tín nhiệm hắn. Lạc Vấn Tâm xoay người, khóe miệng hơi cong, cao giọng kêu tiểu nhị thượng tửu.
” Khách quan muốn rượu gì?”
Tiểu nhị chống vành mắt xanh đen, ngáp ngáp biểu lộ vẻ mặt ngươi quấy rầy ta ngủ.
” Hai bình Lê Hoa Bạch, phải gia liêu.”
” Bạch liêu hay hồng liêu?”
” Gần đây không phồn thịnh, hồng liêu khai vị.”
” Xin hỏi huynh đài cũng biết trời cao đất dày, đánh rắn đánh giập đầu?”
” Nước sôi lửa bỏng, bắt giặc trước tiên bắt tướng.”
Tiểu nhị vẫn mắt gấu mèo, dáng người lại tựa hồ trở nên càng lúc càng to lớn, mãi đến lúc Lạc Vấn Tâm nói xong, tiểu nhị chợt biến sắc, trầm trầm nói.
” Mời khách quan đi vào trạch nhất tự.”
Sau tiểu *** có động tiên, nội đường này mặc dù không to lớn, hoa lệ bằng Tương vương phủ, lại khéo léo cao minh, tinh xảo nhã khiết. Một nam tử trung niên bộ dáng *** lão bản đi ra nghênh đón, tiếp đó quỳ một gối xuống, cung kính cực độ.
” Trang chủ, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh.”
” Ân, lần này ngươi làm rất tốt, tất cả người của chúng ta đã dời đi rồi sao?”
” Dạ, lúc Vương Mộng Lâu tấn công Diễn Phong Sơn, thuộc hạ đã đem thân tín trong trang chuyển đến Lạc Hồng Các của Đông Kinh thành, thỉnh trang chủ yên tâm.”
” Hảo, đều làm tốt phải không?”
Lạc Vấn Tâm nghiêng người dựa vào ghế, khóe mắt liếc xiên.
” Trang chủ anh minh, thế lực của Trúc Lục Sinh bên trong trang đã bị chúng ta thanh lý sạch sẽ.”
” Ân…”
Nhắm mắt lại, lông mi Lạc Vấn Tâm run rẩy, như hưởng thụ, hắn thở dài một tiếng.
” Trúc Lục Sinh có một nhóm nhân mã muốn mở đến Hoàng Long trấn, ngươi kê đơn cho ta, phải độc phát nửa tháng sau.”
” Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Trúc Lục Sinh, ta không phụ thuộc ngươi, ta là địch nhân của ngươi, địch nhân đáng sợ nhất của ngươi.
Ban đêm, Da Luật Sơn nhu nhu huyệt Thái Dương, hôm nay làm y lăn qua lộn lại quá mức, lại mang y đi vào kỹ viện, mà cái này cũng là Lạc Vấn Tâm nghĩ ra. Khó khăn lắm mới thoát khỏi một đống oanh oanh yến yến, lại nháy mắt ngã vào vết xe đổ, Lạc Vấn Tâm đem y nhốt ở ngoài cửa.
” Nếu rõ ràng sẽ ghen thì đừng để ta đi vào chỗ đó là được rồi….”
Da Luật gì đó cẩn thận nói thầm.
” Ngươi nói gì?”
Bên trong truyền đến một trận thanh âm đáng sợ, Da Luật Sơn cười gượng.
Trong thư phòng đốt lò sưởi, nhưng vẫn có chút cảm giác lành lạnh, Da Luật Sơn đọc sách dưới ngọn đèn, ánh đèn có chút ảm đạm, một trận gió thổi qua, ánh sáng lờ mờ thêm u ám, góc sáng sủa đã thêm bóng dáng một người.
” Vương gia.”
Bóng người cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ bộ dáng của gã.
” Vấn Tâm hôm nay nói cái gì?”
” Hắn muốn ta độc chết quân đội của Trúc Lục Sinh.”
Ngẩng đầu, quả nhiên là một gương mặt chưởng quầy bình thường.
” Vấn Tâm cũng rõ là quá nghịch ngợm.”
Da Luật Sơn đau đầu ngã vào ghế, bỗng nhiên lại cười.
” Nếu hắn muốn làm như vậy, ta liền thỏa mãn tâm nguyện của hắn.”
Vấn Tâm, Lạc Vấn Tâm, ta không thích tiền tài, cũng không thích giang sơn, ngươi thì sao đây?
Mất đi mọi thứ ta cũng chẳng quan tâm, bởi vì ta vốn là một kẻ ghé lại thế giới này. Nếu sau trăm tuổi, có thể có một người bầu bạn cũng là chuyện không tồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...