Dù hóa thân Tu La
” Liễu Sinh Hương… Là ai?”
Tiểu nam hài gãi gãi đầu, mắt to nhấp nháy chớp chớp.
” Cái tên hình như rất êm tai.”
Lạc Vô Trần chỉ nhìn nó, khuôn mặt hài tử tuấn tú như một trang giấy trắng, hẳn là một người như trang giấy trắng, tại sao, phải trải qua nhiều như vậy? Dù mỏi mệt đầy người, dù linh hồn suy kiệt, vẫn không có được hạnh phúc, tựa như chính y nói, hạnh phúc dù cố sức bắt lấy, cũng chống không qua thiên mệnh, là thế sao? Nhưng Lạc Vô Trần một mực không tin.
” Ngươi tên gì?”
” Ta…”
Trong mắt tiểu nam hài hiện lên một chút mất mát.
” Ta không có tên, cha cùng mẹ ta đã mất sớm. Người trong thôn đều gọi ta tiểu quỷ, nhưng ta không phải là quỷ…”
Cô nhi không ai cần sao? Tuy đã biết, nhưng cuộc sống như vậy làm sao qua được? Không tiền tài, không địa vị, không có thân nhân của mình. Hài tử không hiểu hạnh phúc, lại nhất nhất khát vọng hạnh phúc, đây là vận mệnh ngươi liều mạng muốn thoát đi sao?
” Ngươi chính là Liễu Sinh Hương, Liễu Sinh Hương chính là ngươi!”
Nam nhân xa lạ, lời nói xa lạ, tiểu nam hài sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên một nụ cười nổi lên khuôn mặt, rực rỡ như ánh mặt trời.
” Thật vậy sao, ngươi không phải gạt ta? Ta thật sự có tên?”
Tiểu nam hài chợt ôm lấy Lạc Vô Trần, tiểu thân thể ấm áp còn mang kích động vui sướng.
” Ngươi làm ca ca của ta được không, như vậy họ sẽ không nói ta là đứa trẻ không ai cần.”
Ca ca, chỉ là ca ca sao? Lạc Vô Trần cười đến bất đắc dĩ mà sủng nịch, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một ý niệm, như linh quang chợt lóe, bỗng dưng cả tim cũng phác phác nhảy lên. Nếu cứ để y hời hợt thản nhiên sống hết một đời như vậy, sẽ như thế nào đây?
Yêu, chung quy có lẽ phải có một người ích kỷ. Ích kỷ, mới có thể làm đối phương hảo hảo sống sót, mới có thể làm y vĩnh viễn không bị thương hại. Nhưng hai người đều hạnh phúc sao? Lạc Vô Trần không dám nghĩ nữa, cũng không dám đối mặt nữa, không phải chỉ có Liễu Sinh Hương mới thương tích đầy mình, từ một khắc bắt đầu kia liền đã tiền định dây dưa suốt kiếp.
Yếu ớt, quả thực đã đi tới đường cùng, Lạc Vô Trần khó khăn được Liễu Sinh Hương nho nhỏ dìu lên, bả vai non nớt, cái tuổi vốn không phải gánh vác đau khổ gì, hơn bất cứ kẻ nào đều sợ hãi, sợ hãi mất đi một “thân nhân” xa lạ, dù sao, nó không có thân nhân, một người cũng không có, ngay cả người quan tâm nó, cũng đều không tồn tại.
” Ngươi… sống thế…. thế nào?”
Nói chuyện vẫn khó khăn, lại không biết là trên sinh lý hay tâm lý. Lạc Vô Trần chữ chữ gian nan.
” Ta rất tốt, Vương đại nương cách vách luôn đưa cơm cho ta, còn Tiểu Tú nhà họ, chúng ta vẫn chơi cùng nhau….”
” Đó là ai đánh ngươi?”
Ứ thanh bên mặt và sưng đỏ trên cánh tay, đều còn rất rõ ràng, là ai đó mới đánh không lâu, hơn nữa vết thương cũ trước kia, tầng tầng lớp lớp, da thịt vốn nên trắng tinh như ngọc lại che kín vết thương đáng sợ.
” Ta, họ không phải cố ý…”
Liễu Sinh Hương, hài tử đơn thuần thiện lương như vậy, trong ánh mắt đã có hơi nước mỏng mỏng, Lạc Vô Trần trong lòng đau xót, lại không lên tiếng, sợ mình nói ra sẽ làm nó thương tổn.
Thật lâu sau hài tử cúi đầu, một tay nắm vạt áo, y phục vải bố thô, xát đến tay cũng hồng hồng. Lạc Vô Trần nhẹ thở dài, muốn nói ngươi không cần như vậy, hài tử lại ngập ngừng mở miệng.
” Họ không cho ta chơi cùng Tiểu Tú.”
Như nhịn đã lâu, Liễu Sinh Hương rốt cuộc khẽ cắn môi.
” Vương đại nương muốn bán ta, ta sợ cho nên chạy đến đây.”
Bán, bán đến đâu, tiểu nam hài nghèo túng không nơi nương tựa thế này, không phải bán đi làm tiểu tư chính là bán cho quán nam xướng, cả đời bạc đãi, ngay cả chết như thế nào cũng không biết được. Lạc Vô Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ngây thơ nhiễm thượng sợ hãi, bỗng nhiên phẫn nộ.
” Mang ta đi.”
” Đâu?”
” Nhà họ Vương.”
” Ngươi muốn làm gì?”
” Không ai có thể ức hiếp ngươi.”
Không ai có thể ức hiếp ngươi, Lạc Vô Trần trầm trầm nhắc đi nhắc lại, dù hóa thân Tu La, ta cũng phải bảo vệ ngươi.
Tại sao, lẽ nào hắn quên sao, thiên nhai, chính là phải chặt đứt tiền trần vãng sinh của một người, chặt đứt tất cả dục niệm hy vọng, cuối cùng, mới có thể làm y bất tử vĩnh viễn.
Thân ảnh hai người cuối cùng biến mất trong rừng cây rậm rạp, chờ đợi họ rốt cuộc là cái gì, dục vọng của Liễu Sinh Hương là cái gì, tại sao Lạc Vô Trần lại ở chỗ này, rất nhiều, rất nhiều nghi vấn đều đang kêu gào, có hay không lại có một ngày như vậy, khi tất cả mọi thứ xấu xa và hoàn mỹ cùng tiêu vong, khi hy vọng sinh, thống khổ tử, đều nhất nhất thưởng thức, mới có thể tới được thiên nhai thật sự, Lạc Vô Trần có phải nghĩ như vậy không, cho y hy vọng, lại cho y tuyệt vọng, vì thiên nhai vốn là một nơi tàn khốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...