Ngọn nguồn cho tất cả
Yêu ta ở hủy diệt, hận ta ở nhiệt tâm.
Không có hy vọng, ta ban cho ngươi tuyệt vọng, ban cho ngươi dục vọng, ban cho ngươi vực thẳm, cũng không để ngươi tử vong, tử vong, là phải chậm rãi thưởng thức, lúc ngươi có được mọi thứ, nhưng không thể không đối mặt với thiên mệnh luân hồi, ngươi sẽ nghĩ thế nào, sẽ tuyệt vọng, sẽ tâm vong. Hay vĩnh viễn đau khổ.
Liễu Sinh Hương thoả mãn xoay người, y rất hài lòng với thứ này, trong cái nhìn của y, cái này chỉ là một thứ.
Trên mặt thiếu niên quấn băng vải trắng, nó ngồi trong tiểu viện tử thanh u, ánh nắng vẫn ấm áp dễ chịu như vậy, từ trước tới giờ đều không giảm nhiệt, thoát khỏi cái huyệt động như ác mộng, nó hiện tại, một thân áo xanh, thân thể trẻ trung còn mang sức sống thiếu niên, lại thiếu đi rất nhiều, đích thực rất nhiều.
Lạc Vô Trần ngồi đối diện, hắn cũng như không khí, tuỳ tiện xuyên qua thời gian mấy năm, hài tử trưởng thành, cũng như tựa như gió, càng lúc càng lớn, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rời tay bay mất, cơn gió trên đời không ai ngăn được.
” Ngươi hiện tại không phải là cái bóng.”
Liễu Sinh Hương đưa lưng về phía nó, đứng trong ánh nắng, người này tựa hồ đặc biệt thích ánh nắng, có phải bởi vì bản thân không có độ ấm, mới quyến luyến chút ấm áp ngắn ngủi như vậy hay không.
” Ta cho ngươi một cái tên.”
Liễu Sinh Hương trầm ngâm, không nhìn thiếu niên phía sau, cũng không thấy hào quang chợt hiện trong mắt thiếu niên, ánh sáng kia, tựa hồ muốn thiêu một người cháy đến hầu như mất hết.
” Trúc Lục Sinh, trúc dựa đường mà sinh… Đây là tên của ngươi.”
Liễu Sinh Hương rời đi không lưu luyến, giọng nói y dưới ánh mặt trời hư vô mờ mịt.
” Làm chuyện ngươi muốn làm, có được công danh hay không, thì còn xem chính bản thân ngươi.”
Người đi xa, trong không khí còn giữ một chút hương khí của y, thiếu niên tham lam ngửi ngửi một chút, không khí rất ấm áp, Lạc Vô Trần lại tưởng như thấy nó cười, rõ ràng cách một tầng băng gạc, nụ cười của nó lại tuôn ra, kinh hãi vô danh.
Thiếu niên tựa hồ một khắc cũng không muốn lưu lại, đi khỏi khách ***, đi khỏi trấn nhỏ, ngay cả một cái xoay đầu nhìn cũng không có. Đi trên đường nhỏ trong khu rừng yên tĩnh, ngẫu nhiên có chim hót, ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe ngạc nhiên, Trúc Lục Sinh lần đầu tiên bước vào thế giới này.
Nước suối mát lạnh, trên nước trôi lụa trắng, rất mềm rất nhẹ, khuôn mặt phô trong nước suối cũng rất nhẹ rất mềm, bàn tay hơi trắng quá mức của Trúc Lục Sinh lướt trên gương mặt, khuôn mặt này, thật sự rất dễ nhìn.
Nhẹ cười một tiếng, hương vị mát lạnh.
Lạc Vô Trần đứng ở một bên, không biết tại sao muốn đi theo thiếu niên này, muốn nhìn một chút, cái Trúc Lục Sinh như mặt trời ban trưa, càng muốn biết, Liễu Sinh Hương rốt cuộc muốn làm gì.
Không ngoài sở liệu, người này có võ công rất tốt, thái độ rất tốt, hào quang rất tốt, rất sắc sảo lại biết chừng mực, trong thời gian rất ngắn, trở thành trợ thủ đắc lực của Phong Vân trang chủ.
Thiếu niên đó dù sao cũng là kẻ do Liễu Sinh Hương bồi dưỡng ra.
Y tựa hồ đang tìm cái gì đó, đi qua rất nhiều nơi, đã làm rất nhiều chuyện. Lạc Vô Trần cười lạnh trong tâm, hoá ra, ngay từ đầu, người này đã tính khống chế giang hồ, y đang tìm nhược điểm của Diễn Phong sơn trang.
Biết hài tử đó cũng là một sinh mệnh sắp chết, lúc Trúc Lục Sinh thấy nó, nhãn tình lại sáng lên, kế hoạch gì đó, trong cái tâm âm lãnh của y chậm rãi thành hình.
Đó là Lạc Vấn Tâm, hài tử phụ thân thu dưỡng lúc hắn mười tuổi, một hài tử nhiều năm mưu tính, hài tử vốn nên chết đói ở đầu đường, trở thành quân cờ của Trúc Lục Sinh, quân cờ rất đáng thương.
Rốt cuộc biết được, cái thế lực chỗ tối đó, thế lực của Lạc Vấn Tâm, chính là bắt đầu từ y, Lạc Vô Trần nhìn y, nhìn cái hài tử, trong tâm dâng lên xót xa nhàn nhạt, quá nhiều âm mưu vốn không nên sinh ra.
Mọi thứ đều bắt đầu từ người kia sao, cái người hắn yêu quý.
Hai thân ảnh đi xa, một thiếu niên, một hài tử, cô đơn yên tĩnh vắng vẻ, có ai biết, họ sẽ thay đổi thế giới này đâu? Thế giới, trong mắt rất nhiều người, vẫn bình lặng hết đêm đến ngày, nếu không có bọn họ, những sinh mệnh khác, có thể thay đổi hay không?
” Ahh…”
Thanh âm biếng nhác, vẫn quen thuộc như vậy, vẫn ngổ ngược như vậy, nhưng bi thương ngập tràn lại muốn xé rách ngực Lạc Vô Trần theo bốn phía, y cuối cùng cũng đến.
” Liễu Sinh Hương, ngươi vẫn biết phải không, sự tình sẽ trở thành như vậy.”
” Đúng thế, từ một khắc ngươi tiến vào cuộc sống của ta, ta đã biết.”
Liễu Sinh Hương cười thản nhiên, rất nhẹ, rất mềm, tựa như tiếng cười trong thạch thất, lại dẫn theo chút ý ấm, chỉ là ý ấm sao?
” Tất cả những thứ này, ngươi thích hay sao?”
” Không thích, nhưng hiếu kỳ.”
Liễu Sinh Hương đến gần hắn, vẫn là kẻ yếu đuối vô lực, vẫn là kẻ mình có thể một chưởng chấm dứt tính mạng, Lạc Vô Trần lại đột nhiên sợ hãi, y quả thật là Liễu Sinh Hương sao?
Liễu Sinh Hương muốn làm cái gì? Không người nào biết, liệu kẻ giết thần cũng có mang một cỗ điên cuồng hay không, huống hồ còn là một phàm nhân nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...