Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chỗ chỉ một người đi qua..

Tiếng cười vui trong viện đột ngột dừng lại, như bị kẹt ở cổ họng người, rất buồn.

Liễu Sinh Hương le lưỡi, hướng Lạc Vô Trần làm mặt quỷ.

Hôm nay, người họ muốn tìm chính là Huyết Ma sao? Cái ma quỷ chân chính lại có thể có biện pháp cứu Liễu Sinh Hương sao?

” Liễu Sinh Hương, ngươi lại tới nữa.”

Ngữ khí rất không kiên nhẫn, Lạc Vô Trần lại có chút kỳ quái, thanh âm kia tựa hồ rất cao hứng.

” Đương nhiên, ta đến xem tẩu tử.”

Liễu Sinh Hương cười cười nhìn người mới tới, đúng như hảo hữu lâu năm.

” Các ngươi nói chuyện đi.”

Trầm Ngọc, Bạch Mẫu Đơn hiện tại nhiệt độ chợt thấp, bỏ xuống một câu, đi vào nội thất.


” Ha ha, tiện nội (vợ) khiến các ngươi chê cười.”

Huyết Ma, vốn nên là nam nhân không ai bì nổi, hiện tại lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ cùng tâm lãnh, có chút mùi vị rất bi thương.

” Huynh trưởng cùng đại tẩu vẫn như vậy a.”

Liễu Sinh Hương thật sự rất quen thuộc với họ, Lạc Vô Trần lại chưa bao giờ nghe y nói qua, trong lòng hơi chua chát, lại quật cường không muốn mở miệng.

” Đại ca, vị này chính là bà xã của tiểu đệ.”

Lời nói không kinh người không chịu nghỉ, Huyết Ma muốn cười, ánh mắt hỏa hồng nhìn nam nhân trước mặt, đôi môi hơi mỏng gắt gao mím chặt, cặp mắt không chút ý ấm, người rất băng lãnh, lúc nhìn Liễu Sinh Hương lại thêm một chút thân thiện cùng oán trách.

Liễu Sinh Hương, vẫn luôn là một kẻ kỳ quái, lúc trước sau khi cứu y, liền phát hiện y bất đồng cùng rất nhiều người khác. Cái loại khí chất đó, cái loại ngổ ngược đó, tựa hồ không phải thứ phàm nhân có thể có được. Nhưng đây có liên quan gì, chỉ cần bản thân còn sống, chỉ cần gã vẫn có thể ở cùng Trầm Ngọc, cái gì cũng không quan trọng. Mấu chốt chính là, xưng huynh gọi đệ cùng kẻ này hình như rất thoải mái, ngay cả Trầm Ngọc cũng thích y như vậy, làm bằng hữu cũng không tồi.

” Liễu đệ, đã lâu không gặp, thế nào, có việc gì sao?”

” Không có việc gì thì không thể tới?”

Liễu Sinh Hương tinh ranh chớp chớp mắt, kéo Lạc Vô Trần bên cạnh qua.

” Ta muốn dẫn hắn tới gặp đại ca, ra khỏi cửa thật tốt, cứ ngốc ở khe sơn cốc mãi cũng lên mốc nhanh thôi.”

” Nga?”

Huyết Ma tựa hồ muốn chọc.

” Yên tâm, thành Lạc Dương giàu nhất một phương, mỹ nhân cũng không thiếu. Ca ca ta mang ngươi đi đây đó thăm thú nhé.”

” A…”

Hai mắt tỏa sáng, Liễu Sinh Hương nhìn người nào đó sắp sửa biến thành khối băng, dùng sức nuốt nuốt nước miếng.

” Hắc hắc, bà xã của ta đẹp nhất…”

” Như vậy ta không nhất thiết phải chiêu đãi ngươi, nơi này chỉ chiêu đãi khách nhân đến tìm lạc thú.”


Nói chuyện sao như tú bà vậy, Lạc Vô Trần thầm mắng trong lòng, cảm giác thần tiên quỷ quái đều là khách chơi chủ chứa, không chút nghiêm túc, muốn làm thiên hạ rối tinh rối mù.

” Ách… Nói thế này…”

Liễu Sinh Hương lắc đầu cực kỳ không muốn.

” Ta mang bà xã dạo chơi là được.”

” Hảo, chúng ta đi.”

Lạc Vô Trần rốt cuộc nói câu đầu tiên, đơn giản rõ ràng.

Kéo tay áo Liễu Sinh Hương, Lạc Vô Trần cước bộ như gió, một bước liền ra cửa, cũng chưa bao giờ thấy khinh công hắn lợi hại như vậy, Liễu Sinh Hương trong lòng cảm thán.

” Từ từ.”

Tiếng Huyết Ma.

” Ngươi vẫn chưa thể ra khỏi cửa này.”

Lạc Vô Trần trong lòng cười lạnh, tại sao, thiên hạ e rằng còn chưa có người có thể ngăn hắn lại, cho dù gã không phải người, mình cũng sẽ không bị chặn.

Đưa tay kéo cánh cửa ra, gió mãnh liệt ù ù thổi vào, bóng tối, một mảnh bóng tối, tựa như muốn cắn nuốt mọi thứ, ùn ùn kéo đến. Đây không phải cảnh tượng giữa nhân gian có thể thấy, nơi này không phải nhân gian.


Đóng cửa lại, Liễu Sinh Hương ngượng ngùng mở miệng.

” Thật sự vẫn không thể rời khỏi nơi này.”

Rõ ràng cảm giác băng băng đi qua phố, sao lại tới không gian kỳ dị này?

” Cái ngươi nghe thấy lúc tới đều là thanh âm sinh hoạt nhân thế, thanh âm chúng ta trước đó hay sau này chứng kiến hay nghe thấy. Hiện tại chúng ta ở chỗ giao giới của âm phủ cùng dương gian.”

Liễu Sinh Hương giải thích rất cẩn thận, nhìn khuôn mặt Lạc Vô Trần, tựa hồ cũng không kinh ngạc như ban nãy. Năng lực khôi phục của nam nhân này rõ là số một.

” Ha ha, rất thú vị phải không, chỗ thú vị vẫn còn nhiều.”

Dương quang trong tiểu viện tử rất tươi đẹp, Huyết Ma cười đến xán lạndưới ánh nắng, gã nói.

” Liễu Sinh Hương, ngươi là muốn đến thiên nhai sao, đến chỗ ta cứu Trầm Ngọc.”

Huyết Ma từng đi qua nơi đó, trên trời dưới đất chỉ một mình gã từng đi đến thiên nhai.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui