Ma Vương Sống Lại Rồi

5. Cẩu Đản.

Tác giả: Kính Cát Tường

Editor: Chim cánh cụt có uống nước suối không?

*Đọc truyện tại wattpad của chim cánh cụt nhó. ^^

=======================

Sau khi Tô Tử giải quyết xong mười mấy tên quái nhân, thu hoạch được một ít kinh nghiệm, hắn cảm thấy có hơi ngại khi nhìn đám kẻ đổ máu người đứt tay này, nói không chừng sẽ dọa đến em bé trong bụng thai phụ đằng kia mất...... Vậy nên Tô Tử dứt khoát thi triển kĩ năng "Thanh tẩy" của Thánh Tử lên những quái nhân kia.

Dù sao hắn cũng lấy được kinh nghiệm, không phải sao?

Ngay lúc nữ chính phó bản, Tô Đóa Đóa, mở mắt, cô liền thấy đám người xấu hung thần ác sát trước đó bắt cóc cô, tất cả đều đã ngã xuống, nằm sõng soài trên đất.

Kỳ lạ là quần áo đám người xấu đó đang mặc đã rách nát, trên người chúng còn dính một vài vết máu, nhưng hình như lại chẳng nhìn thấy vết thương nào cả. Bọn chúng giống như mấy gã sâu rượu sau khi uống say, bị ngã trong hẻm rồi ngủ luôn ở đó, xung quanh tiếng hít thở nặng nề vang lên, bộ dáng như thể có gọi thế nào cũng không tỉnh.

"Đây là......"

"Xem ra mọi người đều rất mệt." Tô Tử ôm búp bê đến bên cạnh Tô Đóa Đóa, trên đường còn dẫm lên bụng một tên nào đó đang nằm, nhưng khuôn mặt tươi cười của hắn lại không có chút thay đổi nào.

Có lẽ bởi vì đối phương cột tóc cao lên, Tô Đóa Đóa mới nhận ra Tô Tử cao hơn rất nhiều so với trong ấn tượng của cô, cả người có một loại khí chất không nói nên lời, hoàn toàn không giống với cô gái mảnh mai vì đứa bé trong bụng mà than khóc trước đây.

Đặc biệt là vừa rồi, khi Tô Tử dẫm lên tên tội phạm đang nằm trên mặt đất, biểu cảm trên mặt cô ấy hệt như chỉ dẫm qua một con kiến. Biểu cảm ấy thậm chí còn khiến Tô Đóa Đóa không nhịn nổi mà run lập cập.

"Đoá Đoá!!!"

Một chiếc xe phanh gấp trước hẻm, Đông Phương Sóc cùng trợ lý nhanh chóng xuống xe, chạy vội qua đây.

Mà lúc này Tô Đóa Đóa cũng đứng lên sau khi được Tô Tử dùng dao quân đội giúp cô cắt đứt dây thừng, trong nháy mắt nhìn thấy chồng, mắt cô đỏ lên chạy về phía anh.

"Sóc, em còn tưởng em và bé cưng sẽ không gặp lại anh được nữa!"

"Quản gia nói lúc em ra ngoài tản bộ không dẫn theo vệ sĩ, sau đó anh thấy em bật định vị nên lập tức đi tìm em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Sóc cẩn thận ôm vợ nhỏ vào ngực, có hơi giật mình không biết vì sao Tô Tử lại ở đây.

"Có người xấu muốn bắt cóc em, là cô ấy đã cứu em!" Tô Đóa Đóa lập tức giải thích, đôi mắt hồng hồng, ngẩng đầu nhìn chồng mình, "Nếu không có cô ấy, em cùng con hôm nay đã......"

Nháy mắt, hai đôi mắt tràn ngập cảm kích cùng nhau chuyển hướng sang nhìn Tô Tử, lại thấy hắn không biết đã ngồi xổm xuống từ khi nào, dùng dao quân đội trong tay cắt một lỗ trên cánh tay tên quái nhân đang bất tỉnh, nhìn chất lỏng màu đỏ chảy ra ngoài. Miệng vết thương ban đầu của tên kia lại bắt đầu chậm rãi khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vậy "Thanh tẩy" là một kỹ năng có tác dụng liên tục sao?

Những tổn thương xảy ra trong khi "Thanh tẩy" còn hiệu lực cũng sẽ từ từ hồi phục trước khi tỉnh dậy?

"Kỹ năng của Thánh Tử còn rất thú vị." Tô Tử nhìn búp bê Hiên Văn hứng thú nói: "Đời trước đưa cho mi, hình như có hơi lãng phí nhở?"

"Thưa cô, thưa cô?"

Khoé mắt Đông Phương Sóc giật giật, anh vừa nhìn thấy cô gái này khoét một lỗ trên tay tên xã hội đen phải không nhỉ? Sau đó còn nhìn chằm chằm vào vết thương?

Nhưng với tư cách là chủ tịch của một tập đoàn lớn và là một người chồng cực kỳ yêu vợ như bao người chồng khác, Đông Phương Sóc vẫn cảm kích nói: "Cảm ơn cô đã cứu vợ tôi. Đông Phương Sóc tôi nợ cô một ân tình. Nếu có việc gì tôi có thể giúp được cô, xin hãy cho tôi biết."

Khi Tô Tử ôm con búp bê vải đứng dậy, trong đầu hắn vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống——

[ Độ hảo cảm của nhân vật chính trong phó bản đã tăng lên ]

[ Độ hảo cảm của nhân vật chính hiện tại: 99 ]

Hảo cảm của nhân vật chính được dùng để làm gì vậy?

Tô Tử nheo mắt suy nghĩ một chút, sau đó ôm con búp bê Hiên Văn lên, lẩm bẩm vài câu, tựa như đang thì thầm cùng nó. Một lúc sau, anh vỗ nhẹ đầu con búp bê, mở to mắt nói với cặp đôi nhân vật chính của phó bản——

"Tôi chỉ muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi một chút."

Sau đó, Tô Tử dùng tay phải sờ lên cái bụng phẳng lì của mình, mỉm cười với Tô Đóa Đóa.


Không chỉ riêng Tô Tử cần nghỉ ngơi, mà cả Tô Đóa Đóa, cô vừa nãy còn hoảng loạn, cũng cần phải nghỉ ngơi. Đông Phương Sóc lo lắng khi để hai người phụ nữ mang thai ở nhà nên bèn đưa Tô Đóa Đóa và Tô Tử đến tòa nhà trụ sở tập đoàn Đông Phương, nơi có hệ thống an ninh tốt nhất...là nơi an toàn nhất hiện tại.

Như được miêu tả trong tất cả các cuốn tiểu thuyết văn tổng tài, văn phòng của Đông Phương Sóc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, là khu vực ngắm cảnh tốt nhất, nơi người ta có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố bằng cách đứng trước cửa sổ kiểu Pháp với một ly rượu vang đỏ.

Thực tế, nếu xảy ra hỏa hoạn hay động đất, chủ tịch Đông Phương có lẽ sẽ không có cơ hội chạy thoát.

Tuy nhiên, trong bối cảnh của thế giới này, văn phòng của chủ tịch ở tầng cao nhất chắc chắn là an toàn nhất, bởi vì căn phòng chứa viên kim cương vô song "Chí ái" nằm ngay cạnh văn phòng chủ tịch.

Đúng, ngay sát vách văn phòng chủ tịch.

Mà Tô Tử lúc này đang ngồi trong khu tiếp khách của văn phòng siêu xa hoa này, cùng Tô Đóa Đóa ngồi trên sô pha, mỗi người cầm một cốc sữa nóng để bình tĩnh lại.

Ừm, viên kim cương có tên "Chí ái" ở ngay bên cạnh.

"Cô đã nghĩ ra tên cho đứa bé trong bụng mình chưa?" Bởi vì bầu không khí có chút yên tĩnh nên Tô Đóa Đóa bắt đầu trò chuyện.

Tô Tử một tay cầm ly sứ, một tay ôm búp bê, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt. Khi nghe giọng của Tô Đóa Đóa, hắn mới lơ đãng trả lời: "Gọi nó là Cẩu Đản đi?"

"A?!" Tô Đóa Đóa cho rằng mình bị ảo giác, lập tức hỏi lại: "Cô nói đứa bé tên gì cơ?"

"Cẩu Đản." Sau khi Tô Tử định thần lại, hắn cũng không có ý định sửa lời mà chỉ cười cười đáp: "Các cụ trong nhà nói, đứa trẻ đặt tên như vậy rất dễ nuôi, sẽ sống lâu."

"Ừ... đặt nhũ danh miễn cô và chồng cô đều đồng ý thì được." Độ thiện cảm của Tô Đóa Đóa đối với Tô Tử lúc này đã gần 100, cho nên dù Tô Tử có nói gì cô cũng sẽ đồng ý, thậm chí còn cảm nhận được những mong muốn tốt đẹp của Tô Tử dành cho đứa bé.

Chắc chắn không phải thuận miệng đặt đâu!

"Nhưng cô phải suy nghĩ cẩn thận về tên thật đấy nhé." Tô Đoá Đoá khuyên hắn một cách nghiêm túc.

"Hơn nữa, một số việc chuẩn bị trước khi sinh cũng rất cần thiết." Tô Đóa Đóa nói, im lặng liếc nhìn ngực Tô Tử: "Mẹ tôi là bảo mẫu chuyên chăm sóc phụ nữ sau sinh, bà luôn nói cho con bú sẽ tốt hơn uống sữa bột, nên là..."

"......" Tô Tử cũng yên lặng nhìn thoáng qua ngực mình.

Xong rồi, Cẩu Đản đáng thương, không những nhóc con không có tiền mua sữa bột, mà nhóc còn không được uống sữa mẹ!

"Nhưng đừng lo lắng!" Tô Đóa Đóa ngượng ngùng nói: "Có mấy người bạn của tôi dù không đồ sộ lắm, nhưng chỉ cần mỗi ngày để chồng giúp xoa ngực nhiều hơn thì vẫn có sữa mẹ!"

"......" Tô Tử tiếp tục đơ mặt, không nói gì.

"Hơn nữa, hơn nữa......" Tô Đóa Đóa nghiêng người ghé vào tai Tô Tử nói nhỏ: "Đến lúc đó nó sẽ bự lên."

"......" Tô Tử trơ mặt.

Tô Đóa Đóa cảm thấy cô đã gợi ra một chủ đề không phù hợp. Suy cho cùng, người ngồi cạnh cô là một mỹ nhân, mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ... ngực. Nói như vậy chẳng khác nào chọc vào nỗi đau người ta không phải sao?

Nghĩ tới đây, Tô Đóa Đóa không biết nên đặt cốc sữa ở đâu.

"Mẹ cô là bảo mẫu à?" Tô Tử đỡ cốc sữa suýt thì lật úp của Đóa Đoá, đặt nó trở lại bàn trà.

"Cảm ơn." Tô Đóa Đoá che đôi má đỏ bừng của mình. "Vâng, tôi xuất thân từ một gia đình đơn thân có một em trai, vì thế điều kiện sống của chúng tôi không tốt lắm. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được mình đã trở thành vợ của Đông Phương Sóc."

Hóa ra là một cuốn tiểu thuyết kịch bản chủ tịch và cô bé Lọ Lem.

"Cô không biết lúc đầu anh ấy quá đáng thế nào đâu!" Tô Đóa Đoá không hề ngại ngùng khi nói về chủ đề này. Cô giận dữ kể: "Ngay khi chúng tôi gặp nhau, anh ấy đã nói tôi lấy trộm đồ của gia đình họ. Anh ấy rất ngang ngược, lại còn xấu tính nữa chứ. Tôi ghét anh ấy lắm."

"Đúng rồi, cha của Cẩu Đản đâu? Anh ấy là người thế nào vậy?"

"Ừ?" Tô Đóa Đoá đột nhiên hỏi, Tô Tử lại đang thả hồn đi đâu mất, hắn nhất thời không kịp phản ứng. Một lúc sau, hắn mới nhớ ra "Cẩu Đản" là "đứa bé" trong bụng mình nên chớp mắt nói: "Cha của Cẩu Đản... hình như anh ấy là người rất tốt?"

"Bíp-bíp-bíp-bíp-"

"Bíp bíp-"

"Bíp-bíp-bíp-bíp-"

"......"


Tô Tử vừa dứt lời, một tiếng chuông báo động chói tai đột nhiên vang lên khiến ba người giật mình. Mọi người trong văn phòng CEO đứng bật dậy.

"Là chuông báo động ở phòng chứa đồ bên cạnh! Có người đột nhập!" Đông Phương Sóc đặt tài liệu trong tay xuống, nhanh chóng đi từ sau bàn làm việc đến trước mặt Tô Đóa Đóa và Tô Tử.

Đông Phương Sóc đến cửa gọi trợ lý đứng bên ngoài nhưng không có ai trả lời.

Ngay khi Đông Phương Sóc tiếp tục liên lạc với bộ phận an ninh...

"Bùm!"

Tô Tử đã đẩy cửa phòng chủ tịch ra rồi!

Ngay cạnh văn phòng sếp tổng, một cánh cửa kim loại bật mở vì bị phá hủy hoàn toàn. Lúc Tô Tử chạy tới, thấy mập mạp và Hiên Văn đang đứng trước tủ đồ trong phòng thì hắn chẳng ngạc nhiên chút nào.

Chuyện này sao có thể khiến Tô Tử ngạc nhiên được?

Rốt cuộc mục tiêu của họ vẫn là vượt qua phó bản này và nhận được viên kim cương hồng "Chí ái" không phải sao?

"Tô Tử, đừng vào!"

Tô Đóa Đóa và Đông Phương Sóc đến sau, nhìn thấy Hiên Văn cùng Hách Hàn đang đứng trước cửa tủ thì sửng sốt!

Làm sao họ có thể nghĩ... người đột nhập vào phòng kho báu là cha của Cẩu Đản được?!

*

Hiên Văn không ngờ lại gặp lại Tô Tử.

Khi họ thức dậy vào buổi sáng, NPC nhiệm vụ ẩn khiến họ bối rối đã không còn ở trong phòng khách sạn, tất cả tiền mặt trong túi của họ cũng biến mất.

Tuy nhiên, Hiên Văn và đồng đội anh không có nhiều thời gian vào thời điểm đó, vì vậy họ rời khỏi khách sạn mà không hề suy nghĩ và làm những gì đáng lẽ phải làm ngày hôm qua –

Đánh bại tất cả nhân viên an ninh trong tòa nhà của tập đoàn và lấy được viên kim cương "Chí ái"!

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Tuy "Vợ yêu đích thực của tổng tài" là một phó bản có độ khó cấp E, nhưng nó cũng cần khoảng mười lăm người chơi phối hợp cả tầm xa và cận chiến để vượt cửa.

Nhưng chức nghiệp Ác ma của Hiên Văn lại có lợi thế lớn ở giai đoạn đầu game. Với sự hợp tác của anh và Hách Hàn, một Kẻ trộm, họ đã giải quyết thành công toàn bộ nhân viên an ninh giữa các tầng. Ngay cả những nhân viên bình thường họ gặp trên đường cũng bất tỉnh vì bị Hiên Văn "Giật điện".

Vì thế dù có tiếng chuông báo động vang lên khi phá hủy cửa phòng chứa đồ thì Hiên Văn và Hách Hàn cũng chẳng quan tâm chút nào. Dù sao, theo ghi chép của mập mạp, bọn họ chỉ cần lấy được viên kim cương là có thể kết thúc phó bản này, những việc sau đó không liên quan gì đến bọn họ.

Nhưng... trước khi họ bắt đầu phá hủy tủ, NPC bí ẩn Tô Tử lại xuất hiện trước mặt họ!

"Sao lại thế này..." Ngay cả Tô Đoá Đoá cũng khó tin.

Tại sao cha của Cẩu Đản lại...

"Tại sao..." Tô Tử lúc này tựa như nghe được tiếng đạo diễn hô "ACTION", lập tức vào trạng thái, loạng choạng bước vào phòng chứa đồ, đau đớn che mặt nói: "Cho dù chúng ta không đủ tiền mua sữa bột cho con, anh cũng không thể làm vậy chứ!"

Tiểu mập mạp: "......"

Hiên Văn: "......"

Tô Đóa Đóa: "......"

Một bước, một bước, lại một bước.

Sau khi thấy trong phòng để đồ chỉ có hai người, Đông Phương Sóc, người từng tham gia huấn luyện, nhanh chóng tóm lấy Hách Hàn đang định phá tủ, trong khi Tô Tử bước từng bước về phía Hiên Văn, ép sát anh, buộc anh lùi bước đến rìa cửa sổ sát đất phía sau.

Thành thật mà nói, cảnh tượng này khiến Hiên Văn có một dự cảm rất xấu, khi lưng tựa vào cửa sổ đằng sau, anh thảng thốt, chắc NPC này không điên đến mức bắt anh nhảy từ đây xuống đấy chứ?!

"Em xin lỗi." Tô Tử đột nhiên cúi đầu xin lỗi Hiên Văn: "Em đã hứa nói với bé con rằng cha nó là người tốt, nhưng bây giờ em không thể làm được nữa."

"Ầm!"


Ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Tô Tử một tay ôm con búp bê, tay kia nắm chặt nắm đấm, đập mạnh vào cửa kính trong suốt có khả năng chống đạn và chống động đất đằng sau Hiên Văn!

Đây là một trong những kỹ năng bị động của Thánh tử, "Cường thể"!

Những vết nứt như mạng nhện xuất hiện trên kính, Tô Tử nắm lấy tay phải của Hiên Văn rồi lao về phía cửa sổ sát đất!

"Đùng!!"

Kể cả khi sử dụng kỹ năng cường hoá bị động của Thánh Tử, bàn tay đang nắm lấy Hiên Văn của Tô Tử vẫn bị thương nặng sau quá trình vừa rồi, không chỉ chảy máu mà còn run rẩy liên tục.

Nhưng dù vậy, Tô Tử cũng không hề có ý định buông tay. Hắn kéo Hiên Văn lao ra khỏi cửa sổ trên tầng cao nhất của tòa nhà!

Tấm kính từ lâu đã nứt vỡ dưới cú đập trời giáng của Tô Tử, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được một vài mảnh còn nguyên vẹn.

Vì thế sau khi bị Tô Tử đâm vào lần nữa, chiếc cửa sổ lúc này đã hoàn toàn vỡ nát!

Thân ảnh màu đỏ lao ra ngoài tựa như một con bướm liều mạng lao về phía ngọn lửa. Tô Đoá Đoá, người ở gần nhất, không kịp ngăn lại vì bụng cô quá to. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cha Cẩu Đản bị mẹ Cẩu Đản kéo ra ngoài cửa sổ.

Trong suốt quá trình, Hiên Văn nhiều lần cố nắm lấy mấy thứ trong tầm tay, nhưng vì toàn bộ cửa sổ đã bị Tô Tử đập vỡ nên anh chẳng bám được vào đâu cả!

Hơn nữa, chuỗi hành động của kẻ điên này chỉ diễn ra trong vài giây, thậm chí còn không có đủ thời gian để mập mạp đứng bên cạnh kịp kích hoạt kỹ năng của hắn.

Và khi cơ thể của một người bay ra như thế này, trên thực tế, nhiều chuyện không đơn giản như người khác thấy. Ngay cả Tô Tử, người lao ra trước cũng có thể cảm giác được thân thể mình trong chốc lát bay lên như có cánh!

Và sau đó......là nặng nề rơi xuống!

Hắn đã muốn thử cảm giác này từ lâu rồi!

Tô Tử mỉm cười gạch bỏ "Rơi từ trên cao xuống" khỏi danh sách mong muốn trong đầu, sẵn sàng tận hưởng cảm giác ngã xuống.

Nhảy khỏi tòa nhà với Hiên Văn?

NICE!

"Lão đại!"

Nhưng vào giây cuối cùng, tiểu mập đi theo Hiên Văn đã kích hoạt kỹ năng Kẻ trộm "Thuấn di", lao đến với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng đã tóm được mắt cá chân của Hiên Văn vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc.

Bởi vì vết nứt trên cửa sổ sát đất quá lớn nên ngay cả bản thân mập mạp cũng bị kéo ra ngoài từng chút một.

May mắn thay, nam chính của phó bản, Đông Phương Sóc đứng một bên không tiếp tục xem mà cố gắng hết sức kéo thân thể hơi nặng nề của Hách Hàn lên, giúp ba người chơi đang cố gắng vượt qua phó bản không rớt từ tầng cao nhất xuống!

"Đoá Đoá! Gọi bộ phận an ninh ở tầng dưới!" Đông Phương Sóc cố hết sức để kéo Hách Hàn, anh hét lên với vợ đứng gần đó.

"Vô dụng thôi!" Mập mạp với nửa cái thân đã thò ra ngoài cũng lớn tiếng nói, "Chúng tôi đã giải quyết tất cả nhân viên an ninh ở tầng dưới rồi!"

"......"

"Gọi lễ tân!" Đông Phương Sóc lập tức đổi lời, nói nhanh: "Không, ai cũng được, gọi họ đến càng nhanh càng tốt!"

"Được!" Tô Đóa Đóa ôm cái bụng bự chạy ra ngoài, cô biết rõ tình thế bây giờ khẩn cấp đến mức nào!

Ngay bên ngoài cửa sổ, Tô Tử, người ở phía dưới, đang một tay ôm một con búp bê vải thô, một tay còn lại bị thương của hắn giữ chặt tay phải của Hiên Văn. Chân của Hiên Văn bị Hách Hàn giữ chặt, ba người đang treo bên ngoài tòa nhà trong trạng thái lơ lửng. Bên dưới họ là hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ thành phố và một cái vách đá đủ để lấy mạng họ ngay khi rớt xuống!

Nhưng cho dù ở trong tình huống như vậy, Tô Tử vẫn mỉm cười với Hiên Văn, lặng lẽ nhìn người vừa xa lạ vừa quen thuộc mà hơn 50 năm sau hắn mới gặp lại này.

"Lão đại, dùng điện giật!" Tiểu mập đang ôm chân Hiên Văn hét lớn: "Nếu anh dùng điện giật, mụ điên kia sẽ buông ra!"

"..." Hiên Văn nhìn bàn tay đang nắm mình đầy những vết sẹo, như thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống vì lực nắm không vững.

"Anh, đó chỉ là NPC thôi! Đây chỉ là phó bản mà thôi! Thả cô ấy ra nhanh lên! Anh!!"

"Chờ chút, sẽ có người tới." Hiên Văn không có ý định sử dụng kỹ năng, ngược lại, anh nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Tử đang ngẩng đầu nhìn mình: "Đừng buông tay!"

Lúc này, Tô Tử không khỏi mở to mắt.

Tiểu mập nói đúng. Đây chỉ là một phó bản, thậm chí nó còn là một phó bản đang thử nghiệm!

Ngay cả khi ai đó thực sự chết trong đây, cuối cùng họ vẫn có thể được hồi sinh bên ngoài phó bản. Cái giá họ phải trả nhiều nhất chỉ là không vượt cấp thành công mà thôi.

Nhưng có lẽ hai người này vẫn chưa biết điều đó.

Không nói đến Tô Tử có muốn chết hay không, hắn đúng là vì biết quy tắc này nên mới mỉm cười và kéo theo Hiên Văn nhảy khỏi tòa nhà. Hắn thậm chí còn tự đánh cược rằng Hiên Văn nhất định sẽ dùng "Điện giật"!

Nhưng anh chàng này dường như lại không phải Hiên Văn mà Tô Tử biết. Tên máu lạnh ở kiếp trước sao có thể là chàng trai có biểu cảm hoảng sợ thú vị như hiện tại!?


"Lão đại! Điện giật!"

Mập mạp phía trên vẫn đang hét lên điên cuồng. Tầng cao nhất gió gào thét, thổi mạnh đến mức mỗi khi hắn vừa mở miệng liền cảm thấy miệng bị gió thổi tung ra!

"Xin lỗi, cảm giác đồng cảm của tôi có vẻ hơi quá mạnh." Hiên Văn nghiến răng nghiến lợi, không những không dùng kỹ năng mà còn dùng hai tay mình nắm chặt cổ tay Tô Tử.

Nếu không giữ Tô Tử như thế này, Hiên Văn lo "cô" sẽ trượt tay vì vết thương trên tay.

"Vứt con búp bê vải đó đi! Đưa tay kia cho tôi!" Nhịp tim của Hiên Văn không ngừng tăng lên, hơi thở càng lúc càng dồn dập nhưng anh vẫn hét lên với Tô Tử: "Vứt con búp bê đó đi!"

Vứt búp bê á?

Tô Tử ôm chặt con búp bê Hiên Văn trong tay, mỉm cười buông lỏng tay đang nắm lấy Hiên Văn.

"Buông ra đi, anh em của anh đang đợi anh!"

Động tác buông tay đột ngột của Tô Tử khiến Hiên Văn đang nửa lơ lửng kéo hắn, không khỏi bị kéo xuống một chút. Lúc này, trọng lượng của Tô Tử toàn bộ đều dồn lên tay anh.

"Vứt con búp bê đi, nắm lấy tay tôi! Nhanh lên!"

Trong khi chờ đợi người đến giúp, Đông Phương Sóc đã dùng hết sức để ổn định cơ thể giúp mọi người không bị kéo xuống nữa, thậm chí anh còn cố gắng lùi lại, nhưng vì có quá nhiều người nên sức anh cũng chỉ như muối bỏ biển.

Hiên Văn nhìn Tô Tử vẫn bất động, anh thở hổn hển một hồi mới dùng giọng bình tĩnh hết mức có thể, nói: "Ngoan, nắm tay anh, lên rồi chúng ta sẽ về nhà! Đừng quên trong bụng em còn có bé con của chúng ta."

"Bé con?" Tô Tử kì lạ nhìn Hiên Văn.

"Đúng vậy, chẳng phải mọi thứ anh làm cũng là vì con chúng ta sao?!" Hiên Văn cố gắng hít một hơi thật sâu, "Có rất nhiều cảnh đẹp mà con chưa từng thấy, cũng có rất nhiều món ngon mà con chưa được ăn, cứ như vậy rời khỏi thế giới này không phải rất đáng tiếc sao?"

"Đứa bé quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?" Tô Tử cũng không vội. Hắn đung đưa như trên xích đu, mở to mắt hỏi Hiên Văn một câu hỏi kinh điển.

"..." Hiên Văn đang lơ lửng trên bờ vực sụp đổ, vẫn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Cả hai người đều quan trọng, một là cục cưng yêu quý của anh, còn một... một là vợ yêu quý nhất của anh!"

Đối với Hiên Văn, thốt ra được một câu như thế đã là một thử thách lớn của cuộc đời anh.

"Thật chứ?"

"Tất nhiên là thật!" Hiên Văn thậm chí còn hét lên với tiểu mập: "Hách Hàn, cậu có nghĩ vậy không?"

"Đúng thế!" Lão đại không chịu buông tay, mập mạp chỉ biết rớt nước mắt: "Chị là chị dâu của em, là chị dâu duy nhất trên đời này! Em xin chị nắm chắc tay lão đại em, đừng có buông chị ơi! Ảnh còn nghĩ ra tên cho đứa bé rồi!"

"Thật sao?" Tô Tử nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Hiên Văn, góc áo đỏ tung bay, khuôn mặt bình tĩnh lại càng trắng bệch.

"..." Hiên Văn lúc này đương nhiên không thể phủ nhận, nhưng anh lại không biết nên nói gì.

"Nhưng em đã đặt tên cho đứa bé rồi." Tô Tử nhìn Hiên Văn, "Gọi là Cẩu Đản được không?"

Tức thì, ngay cả tiểu mập đang ôm chân Hiên Văn cũng không khỏi run rẩy, gần như không thể tiếp tục trụ vững.

Phát triển cốt truyện kiểu gì vậy!

Gió ở trên cao rất mạnh! Dường như chỉ cần đến gần cửa sổ bị vỡ cũng có thể bị thổi bay, mập mạp chống đỡ được đến giờ cũng đã rất khó khăn.

"Được!"

Điều khiến mập mạp còn khó chịu hơn là đại ca nhà mình còn trầm trồ khen ngợi, khẳng định với NPC kia một cách chắc chắn: "Cẩu Đản là một cái tên hay, bé con sau này sẽ lớn lên khỏe mạnh và có một cuộc sống tốt đẹp!"

"Sau khi chúng ta đi lên, gia đình ba người chúng ta sẽ bắt đầu lại, được chứ?" Hiên Văn nhìn Tô Tử với vẻ mặt dần dần dịu đi: "Sau khi Cẩu Đản ra đời, chúng ta sẽ cùng nhau đi du ngoạn, xây dựng một căn nhà ở nơi có phong cảnh đẹp nhất, nuôi một số động vật nhỏ và làm bất cứ điều gì mình thích! Nếu chán cuộc sống thôn quê rồi, chúng ta có thể chuyển về thành phố, ăn đủ thứ đồ ăn ngon, đi công viên, sở thú, khu vui chơi, được không?"

Gió thổi mạnh làm cay mắt Tô Tử. Hắn nhắm mắt lại và im lặng một lúc, như thể đang chìm vào suy tư sâu sắc.

Nửa phút sau, Tô Tử cuối cùng cũng thở dài, mở mắt ra nhìn Hiên Văn nói: "Nhưng chúng ta vẫn chưa có tiền mua sữa bột."

Nếu bây giờ không thể nuôi nổi Cẩu Đản thì mọi chuyện còn ý nghĩa gì nữa đâu?!!

- --------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Cẩu Đản hoang mang: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

*

Tác giả ôm Cẩu Đản khóc lóc mong mọi người thu nhận! Kính mong mình có trong danh sách vào tuần sau nên đã cập nhật thêm mỗi ngày để theo kịp, nhưng nếu các bạn không thu thập thì Kính sẽ không có đủ bộ sưu tập để vào danh sách T_T và mình cũng không thể tiếp tục cập nhật nữa!

(Cơ chế Collect của Tấn Giang thì phải, mìnhcũng không rõ nhưng là lời của tác giả nên mình để đây vậy)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận