Cái gì?
Anh nói như vậy xong, tất cả mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó điên cuồng cười lên.
“Đã đến mức này rồi mà vẫn muốn giả vờ ư? Đúng là chán sống rồi!”
“Thằng ngu này, rốt cuộc là nó có biết mình đang phải đối mặt với nhân vật như thế nào không?”
“Dám phát ngôn bừa bãi như vậy trước mặt ông Đường, thằng nhóc này sợ mình chết nhẹ nhàng quá à?”
Nghiêm Ngọc Đường cũng hừ lạnh một tiếng, trên mặt ông ta tràn ngập sự khinh thường:
“Chàng trai, cũng can đảm đấy, nhưng trong mắt ông già này cậu chỉ là một con kiến thôi, muốn giết cậu, cũng chỉ trong nháy mắt!”
“Ông Đường đừng giết nó! Đánh cho nó tàn phế là được, tôi muốn từ từ tra tấn nó!”
Tiêu Quang Tuấn dữ tợn quát.
Nghiêm Ngọc Đường tự tin gật đầu, sau đó nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Chàng trai, bây giờ nhà họ Tiêu này muốn biến cậu thành kẻ tàn phế, cậu còn gì để nói không?”
Lâm Thiệu Huy lập tức tỏ ra không kiên nhẫn, tức giận nói:
“Nếu như ông còn nói linh tinh nữa thì tôi sẽ tôi cho ông tàn phế cả đời đấy!”
Mẹ ơi!
Câu nói này truyền khắp toàn bộ sảnh lớn, khiến cho đại não của tất cả những người ở đây dường như bị ngưng trệ, khiến cho bọn họ phải kêu lên thất thanh như gặp phải ma!
Quá ngông cuồng!
Thật sự là quá ngông cuồng!
Lúc này trong mắt Nghiêm Ngọc Đường chỉ còn lại độc ác, ông ta lắc đầu:
“Một người trẻ tuổi không biết điều!”
“Thôi thôi, nếu vậy thì lão già này sẽ cho cậu biết, như thế nào là châu chấu đá xe, không biết lượng sức.”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay sau đó toàn thân Nghiêm Ngọc Đường đột nhiên phát ra một luồng khí xoáy khủng khiếp, cả người như một mũi tên bắn ra khỏi dây cung.
Thấy vậy, Ôn Nhã Như lập tức phá lên cười, quay lại nhìn Bạch Tố Y với vẻ mỉa mai.
“Bạch Tố Y, báo ứng của các người đến rồi! Chồng của cô sẽ lập tức trở thành kẻ tàn phế, còn cô sẽ thành đồ chơi của cậu Tuấn, ha ha ha!”
Nghe cô ta nói xong, Bạch Tố Y luống cuống, đau khổ cầu xin Ôn Nhã Như:
“Ôn Nhã Như, tôi van cô! Cô hãy cầu xin giúp Lâm Thiệu Huy đi, chỉ cần các người buông tha cho Lâm Thiệu Huy thì cô muốn tôi làm gì cũng được!”
Cô biết, tông sư đối đầu đại tông sư sẽ không có bất kì phần thắng nào, Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ phải chết.
Nghe cô cầu xin, Ôn Nhã Như lại càng cười lớn hơn, càng khinh thường nói: “Ha ha, Bạch Tố Y, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay! Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn rồi!”
“Tên vô dụng Lâm Thiệu Huy kia dám đánh cậu Tuấn, thì chỉ có một con đường chết thôi! Không ai cứu được đâu! Cả hai đều xong đời rồi!”
Chẳng qua, khi mọi người đều cho rằng lần này nhất định Lâm Thiệu Huy không còn đường sống nữa thì tình huống tiếp theo khiến trái tim bọn họ như nứt ra.
“Cộp cộp!”
Ngay vào lúc Nghiêm Ngọc Đường chỉ cách Lâm Thiệu Huy còn có năm mét, ông ta đã phải ngồi phịch xuống đất, quỳ trước mặt Lâm Thiệu Huy!
Cùng lúc đó, gương mặt ông ta cũng trở nên trắng bệch, đôi mắt già nua vẩn đục tràn đầy kinh hãi như gặp phải quỷ!
Cánh tay ông ta run rẩy giơ lên chỉ thẳng vào Lâm Thiệu Huy, sợ hãi hét:
“Mày… Không thể nào! Chuyện này không có khả năng!”
Cái gì cơ?
Toàn bộ mọi người đều ngơ ngác.
Thế này là sao?
Nghiêm Ngọc Đường vốn đang rất tự tin, đằng đằng sát khí lao tới nhưng lại khựng lại, ngã ngồi xuống một chỗ.
.
ngôn tình tổng tài
Không phải là bọn họ đang nằm mơ chứ?
Rốt cuộc cuộc là Nghiêm Ngọc Đường đã thấy cái gì mà có thể làm cho một đại tông sư hoảng sợ tột độ như vậy?
Thật ra bọn họ không biết Nghiêm Ngọc Đường đã thấy một hình xăm!
Một hình xăm chỉ thuộc về Ma Vương!
Nghiêm Ngọc Đường chưa bao giờ sợ hãi như thế này, toàn thân điên cuồng run rẩy!
Đôi mắt ông ta tràn ngập sự sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, không nói nổi một lời nào!
Người đàn ông này lại chính là vua của Huyết Ngục!
Đúng lúc này, khóe miệng Lâm Thiệu Huy nhếch lên, hỏi: “Ông còn muốn giết tôi không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...