Mà lúc này, Ông Nhã Như cũng đã bật cười lớn: “Bạch Tố Y, đôi nam nữ chó chết các người, vận may cũng kém thật đấy.
Không ngờ phải không? Người tổng phụ trách của Mercedes-Benz ở khu vực Nam Lộc đã đến rồi, người ta là người cấp cao trong Tỉnh Nam Lộc này, các người đợi chết đi.”
“Còn muốn đánh bọn tôi đến tàn phế? Lát nữa tôi xem rốt cuộc là ai chết trước.”
“Đây là ông trời có mắt, muốn xử lý đôi nam nữ chó chết này rồi!” Từ Bạch Đình cũng đắc ý cười lớn, trong mắt tràn ngập vẻ hung hãn.
Bọn họ đã có thể đoán trước được kết cục thảm hại của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Mà những nhân vật lớn đang có mặt ở đây lúc này vừa nhìn thấy Hoa Thiên Thành đến thì cũng vô cùng căng thẳng.
Một người đàn ông eo giắt bạc triệu, phía sau còn có quyền thế ngút trời chống lưng, có thể gọi là một bá chủ ở Tỉnh Nam Lộc này.
Địa vị, quyền thế so với bốn dòng họ quyền lực và giàu có nhất thì tuyệt đối có thể ngang hàng với bọn họ.
Mái tóc Hoa Thiên Thành màu xám bạc, hai mắt sắc bén như đại bàng để lộ ra vẻ vô cùng uy nghiêm, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.
Lúc này, sắc mặt ông ta lại vô cùng u ám, bước lớn đến phía này, vô cùng khí thế.
Lúc này, Thư Quỳnh Lam dùng dáng vẻ vô cùng nịnh bợ bước lên nghênh đón, châm dầu vào lửa, nói: “Sếp Thành, cuối cùng ông đã đến rồi.
Đôi nam nữ chó chết này dám gây chuyện ở cửa hàng 4S của chúng ta, còn đụng chạm với cậu Bạch Đình.
Chúng tôi tiến hành khuyên can, ai mà biết bọn họ không những không nghe chúng tôi khuyên, mà ngược lại còn định đánh chúng tôi đến tàn phế.
Sếp Thành, sếp không được tha cho bọn họ đâu.”
Đổi trắng thay đen.
Thư Quỳnh Lam đã hoàn toàn bị lòng đố kỵ che mờ mắt rồi.
Chuyện đánh mất một khoản hoa hồng lớn đã khiến cô ta ôm hận trong lòng với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Cô ta định tranh thủ lúc này đưa bọn họ vào chỗ chết.
Mà nhìn thấy Hoa Thiên Thành đã đến nơi, Từ Bạch Đình cung bày ra dáng vẻ kiêu căng cao ngạo, đắc ý ra lệnh cho Hoa Thiên Thành, nói: “Hoa Thiên Thành, ông giúp tôi xử lý đôi nam nữ chó chết này, nhà họ Từ ở Bắc Lộ chúng tôi sẽ ghi nhớ phần ân tình này của ông.”
Chỉ là, chính vào lúc này, một màn khiến cho người ta kinh sợ đến chết đột nhiên xảy ra trước mặt mọi người.
“Phụt.”
Lúc này, người tổng phụ trách của Mercedes-Benz ở khu vực Nam Lộc, Hoa Thiên Thanh đang dẫn theo các lãnh đạo cấp cao của Mercedes-Benz ở khu vực Nam Lộc đồng loạt quỳ xuống với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Khoảnh khắc nhìn thấy một màn này, nụ cười trên mặt đám người Ôn Nhã Như, Từ Bạch Đình, Thư Quỳnh Lam đều hoàn toàn đông cứng lại.
Lại như vậy.
Vậy mà lại thành như vậy.
Dường như toàn bộ các nhân vật lớn sau khi nhìn thấy vợ chồng Lâm Thiệu Huy đều quỳ gối khom người.
Chuyện này đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Bọn họ căn bản không thể hiểu nổi, hai kẻ bỏ đi như thế này thì có tư cách gì mà khiến các nhân vật máu mặt của Thành phố Nam Giang, thậm chỉ cả người như Hoa Thiên Thành đều phải quỳ gối khom người?
Lẽ nào, bọn họ thật sự là Tông chủ Nam Lộc?
Liên tưởng đến loại chuyện có tính chất đáng sợ thế này, sắc mặt của mỗi người có mặt ở hiện trường đều trở nên vô cùng kinh hãi, chỉ cảm thấy bản thân đã gây ra họa lớn, giống như cái chết đã đến rất gần.
Tất cả đều rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ.
Sau đó, lời nói tiếp theo của Hoa Thiên Thành càng khiến cho bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỉ nhìn thấy Hoa Thiên thành cung kính quỳ trên mặt đất, sự sợ hãi tràn ngập trên khuôn mặt, cầu xin Bạch Tố Y: “Xin cô Tố Y tha mạng.”
Toàn bộ những lãnh đạo cấp cao đằng sau đều đồng thanh hô: “Xin cô Tố Y tha mạng.”
Nghe thấy lời này, đám người Ôn Nhã Như chỉ cảm thấy da đầu ngứa ra, gần như bị dọa chết ngay tại chỗ.
Điên rồi!
Thế giới này nhất định là điên rồi.
Một nhân vật siêu cấp máu mặt như Hoa Thiên Thành lại trong bộ dạng đáng thương quỳ trước mặt Bạch Tố Y, cầu xin cô ta tha mạng?
Lực công kích của một màn này lớn đến mức nào? Chính là có thể khiến bọn họ gần như phát điên.
Lúc này, người kinh ngạc nhất đương nhiên là Ôn Nhã Như.
“Phụt.”
Cô ta lập tức ngồi phục trên mặt đất, cả khuôn mặt lập tức trở nên u ám, sắc mặt sợ hãi tuyệt vọng.
Xong rồi! Xong hết rồi!
Có thể những ông lớn này đã nhận nhầm người, nhưng người như Hoa Thiên Thành thì sao có thể nhận nhầm được?
Lời mà Lâm Thiệu Huy nói là thật.
Bạch Tố Y vậy mà lại thật sự là Tông chủ Nam Lộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...