Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám
Bởi vì tướng Huy chính là… anh Lâm Thiệu Huy!
Khi câu nói này vang lên giữa sân nhà họ Diệp.
Mọi giọng nói đều biến mất, cơ thể và biểu cảm của Diệp Vô Nhai, Diệp Minh và tất cả thành viên nhà họ Diệp đều bị đóng băng.
Yên lặng và ngột ngạt.
Cho đến khi mọi người nhận thức được tình hình.
Bùm!
Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp chỉ nhìn thấy bóng tối phủ kín tầm nhìn, họ sợ hãi đến mức sắp tiểu ra quần.
Giữa đám đông, những câu cảm thán vang lên:
“Chú ba, chú có chuyện gì vậy? Người đâu, chú ba bất tỉnh rồi!”
“Chú hai! Tỉnh lại, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ!”
“…”
Một loạt giọng nói hoảng sợ không ngừng vang lên, một vài người nhà họ Diệp đã bị dọa cho sợ hãi, liền choáng váng mà ngất đi.
Ngay cả Diệp Vô Nhai cũng thấy sắp lên cơn đau tim.
Một ngụm máu phun ra.
“Không… không thể! Tướng Huy sao có thể là Lâm Thiệu Huy? Chuyện này sao có thể!”
Mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng của Diệp Vô Nhai, cả người ông như già đi cả chục tuổi, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và kinh ngạc vô cùng.
Diệp Minh cũng không chịu nổi
Cơ thể anh run rẩy dữ gội, và sau đó một chất lỏng chảy xuống, ướt đũng quần.
Anh sợ hãi đến tiểu ra quần.
“Lâm Thiệu Huy là tướng Huy! Tôi… người tôi muốn giết là tướng Huy, một trong những người quyền lực nhất Việt Nam?”
Diệp Minh tái nhợt như tờ giấy.
Chiến thần Long Hổ dường như đã đoán được phản ứng của nhà họ Diệp, lúc này cả hai người đều thờ ơ nhìn Diệp Vô Nhai rồi nói.
“Diệp Vô Nhai, ông còn gì để nói nữa không?”
“Không… không có!”
Gương mặt của Diệp Vô Nhai u ám.
Ông chỉ có thể run rẩy nói:
“Dòng họ Diệp chúng tôi có mắt không tròng, dám có hành vi bất kinh với tướng Huy, thật đáng chết!”
“Tướng Huy định sẽ trừng phạt chúng tôi ra sao?”
Nỗi tuyệt vọng phủ lên trái tim của hầu hết mọi thành viên trong dòng họ Diệp.
Họ nhìn chiến thần Long Hổ đầy lo lắng và sợ hãi.
Họ biết rằng mọi lời nói của tướng Huy không chỉ quyết định sự sống chết của họ, thậm chí còn định đoạt thăng trầm cho dòng họ Diệp.
Trước sự hoang mang của mọi người.
Long Huyết nhún vai, bất lực nói:
“Tướng Huy có tấm lòng bao dung, vì thể diện của Diệp Ngôn, anh ấy sẽ không tiêu diệt của nhà họ Diệp, nhưng Diệp Minh phải chết!”
Sau khi nghe những lời này, những người nhà họ Diệp đang lo lắng cực độ liền thở phào một cái, dường như họ mới đi một vòng cửa địa ngục rồi lại trở về.
Họ đã sống sót.
Cả dòng họ Diệp đã sống sót.
Đặc biệt là những người nhà họ Diệp nghe tướng Huy nói là nể mặt Diệp Ngôn.
Suy ngẫm về điều này.
Họ hướng ánh mắt biết ơn đến Diệp Ngôn, và họ nhận ra những gì Diệp Ngôn nói ban đầu là đúng.
Chính cậu đã cứu cả nhà họ Diệp.
Mặc khác!
Sắc mặt Diệp Minh tái nhợt như tờ giấy, đặc biệt khi thấy Diệp Vô Nhai đi về phía anh với vẻ mặt tàn bạo, trông anh càng sợ hãi và run rẩy:
“Trưởng tộc… trưởng tộc, ông làm sao vậy? Cháu… sai rồi, cháy không biết Lâm Thiệu Huy là tướng Huy!”
“Làm ơn, tha cho cháu… tha cho cháu!”
Mặt Diệp Minh tràn ngập kinh hãi.
Giờ phút này, chẳng còn uy nghiêm của người thừa kế cho nhà họ Diệp, bây giờ anh chẳng khác gì một con gà nhỏ đang sợ hãi đến tè ra quần, tuyệt vọng đến cực điểm.
Ngay bây giờ.
Cho dù là Diệp Vô Nhai hay những người họ Diệp xung quanh anh, ai cũng sẽ tỏ ra thờ ơ trước những lời cầu xin của anh.
“Diệp Minh, đừng trách ta! Là cháu suýt chút nữa hại chết cả dòng họ Diệp chúng ta!”
“Cho nên, bây giờ, cháu chỉ có thể dùng tính mạng để lấy chuộc lỗi với tướng Huy!”
Lời vừa dứt!
Một con dao găm nằm trong tay Diệp Vô Nhai từ bao giờ, rồi ông phóng nó về phía trước.
Phập!
Đâm thẳng vào trái tim của Diệp Minh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...