Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám
"Đúng vậy, uống một mình rất chán.
Đi cùng mấy người chúng tôi đi, cô đừng lo lắng, có thích uống gì cũng được, chúng tôi mời.”
"..."
Những người thanh niên này trông giống như những kẻ côn đồ.
Bọn họ nhìn dáng người nóng bỏng của người đẹp áo đỏ, trong mắt bọn họ lóe lê tia sáng, giống như là sói đói đang theo dõi bé thỏ trắng vậy, trong mắt tràn ngập tham lam.
Nhưng nghe thấy như vậy.
Người phụ nữ áo đỏ thậm chí không có hứng thú quay đầu lại nhìn bọn họ, thản nhiên nói:
"Mời tôi uống rượu? Các người có biết tôi uống loại rượu gì không?"
Vừa nói, người đẹp áo đỏ lại rót ra một ly bạch sắc hỏa diễm từ bình pha chế.
Cái gì?
Bọn côn đồ hơi sửng sốt, dáng vẻ tươi cười trên mặt không giảm, trực tiếp nói:
"Người đẹp, không phải tất cả các loại rượu đều dùng để uống sao? Không cần để ý nhiều như vậy.”
"Đúng vậy, rượu không không có tốt xấu, người đẹp rượu cũng đẹp.
Tôi thấy cô xinh đẹp quá.
Rượu này nhất định cũng giống cô, đủ mạnh mẽ.”
"..."
Và tên luu manh cười vô cùng tà ác.
Nhưng.
Đúng vào lúc này.
Trên mặt người đẹp đỏ hiện lên một tia lạnh lẽo, cô lạnh lùng nói:
"Ngay cả đây là loại rượu gì cũng không biết.”
"Cút."
Cái gì?
Một câu quát lớn này khiến cho dáng tươi cười trên mặt của mấy tên côn đồ trở lên cứng ngắc, bọn họ không ngờ tính tình của cô gái nóng bỏng này lại hung bạo như vậy, một câu không hợp lại khiến cho bọn họ xéo đi.
"Người đẹp, đừng tức giận.
Tất cả mọi người đều ra ngoài chơi, vui vẻ là điều quan trọng nhất.”
Một trong những kẻ tên đứng đầu đám côn đồ nói xong, bèn vươn tay ra muốn ôm người phụ nữ áo đỏ.
Nhưng cánh tay của anh ta vẫn chưa chạm vào người đẹp áo đỏ.
Bốp!
Một cái tát vang dội mạnh mẽ tát vào mặt anh ta, lập tức khiến cho tên côn đồ bị đánh này sửng sốt.
"Cô...!con quỷ nhỏ, cô, cô lại dám đánh tôi sao?"
Tên cầm đầu nhóm côn đồ cảm thấy trên mặt nóng rát, lập tức thẹn quá hóa giận.
"Mẹ kiếp, xem ra cô rượu mời không thích uống lại thích uống rượu phạt.
Được.
Hôm nay, ông đây muốn chơi chết cô.”
Tên lưu manh này nói.
Với một cái vẫy tay, anh ta định tát vào má người đẹp áo đỏ.
Bốp……
Cái tát này vô cùng ác liệt.
Nhưng ngay khi người đẹp áo đỏ định chống trả.
Ự...c!
Cô ngạc nhiên phát hiện bàn tay giơ cao của tên lưu manh kia lại khó có thể rơi xuống được nữa mà đã bị một lòng bàn tay to lớn nắm lấy.
Ồ?
Giờ phút này, không chỉ có người đẹp áo đỏ ngây ngẩn cả người mà ngay cả đám lưu manh kia cũng đều sững sờ.
Bọn họ quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, ở phía sau bọn họ, một thanh niên gầy gò không biết xuất hiện từ lúc nào.
Anh nắm lấy bàn tay của tên lưu manh kia và tủm tỉm cười nói:
"Các anh em, đừng xúc động như vậy.”
"Mỹ nữ dùng để thưởng thức,chứ không phải để trút giận.”
Cái gì?
Nghe nói như thế, đám giang hồvài tên lưu manh này hơi giật mình, bọn chúng thật không ngờ lại có người dám xông ra ngăn cản.
Đặc biệt, đó chỉ là một người.
" nhãi ranh, mày thì biết cái méo gì? Buông tay r acho ông! "
Vẻ mặt tên lưu manh đứng đầu kia hung tợn,anh ta muốn rút bàn tay ra khỏi tay Lâm Thiệu Huy ngay lập tức, nhưng anh ta lại kinh ngạc phát hiện bàn tay của Lâm Thiệu Huy chẳng khác gì một cái kìm sắt.
Mặc kệ anh ta cố gắng dùng sức như thế nào thì anh ta cũng không thể lay chuyển dù chỉ một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...