Leng keng!
Sau khi nghe được tiếng chuông kêu, gương mặt của Đoạn Thuần trong phút chốc bị dọa tới mức trắng bệch như tờ giấy trắng.
Phảng phất như không phải tiếng chuông điện thoại kêu, mà giống như là tiếng chuông đòi mạng.
“Không… không phải chứ! Mấy lão già này không lẽ thật sự vì Lâm Thiệu Huy tên phế vật này mà đối đầu với tập đoàn Hồng Phát của mình?”
“Còn nữa, bọn họ đã nghỉ hưu mười mấy năm rồi, có, có lẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ!”
Bàn tay Đoạn Thuần không ngừng run rẩy.
Anh dường như đang tự an ủi bản thân, sau khi lầm bầm nói vài câu, chỉ có thể cố gắng lấy điện thoại ra.
Đúng lúc nhìn thấy trên điện thoại hiển thị có cuộc gọi đến, đó lại là cha của mình, chủ tịch tập đoàn Hồng Phát!
“Alo, bố…”
Ấn nghe điện thoại, Đoạn Thuần lúc ấy muốn nói gì đó.
Nhưng chính lúc anh vừa dứt lời thì ở đầu dây bên kia, một tiếng gầm hét vô cùng đáng sợ mang theo sự phẫn nộ lập tức vang lên:
“Đoạn Thuần, mày đã làm cái gì rồi? Tại sao mấy nhà tài phiệt tập đoàn Cừu thị, tập đoàn Lý thị và tập đoàn Điền thị đều lần lượt gọi điện thoại tới muốn đàn áp toàn diện tập đoàn Hồng Phát của chúng ta!”
“Ôi trời ạ, tài khoản của công ty chúng ta bây giờ đã bị đóng băng rồi! Phòng điều tra tội phạm kinh tế bây giờ đã chuẩn bị đến tổng bộ tập đoàn chúng ta rồi!”
“Mày rốt cuộc lại chọc phải loại người nào rồi?”
Phẫn nộ!
Tuyệt vọng!
Chỉ e là Đoạn Thuần thông qua điện thoại cùng có thể nghe được sự hoang mang và sợ hãi của cha mình.
Mà một câu nói này, như một tia sáng xanh, làm cho đầu Đoạn Thuần trở nên trống rỗng, “lạch cạch” tiếng điện thoại rơi xuống đất, hoàn toàn vỡ nát.
Xong…Xong rồi!
Tập đoàn Hồng Phát của bọn họ, chỉ vì một tên như anh, trong phút chốc đã đi đến đường cùng!
Sao có thể như vậy?
Đoạn Thuần ngước đầu lên, ngơ ngác nhìn bóng dáng của Lâm Thiệu Huy trong bóng tối.
Ma quỷ!
Khoảnh khắc này, trong mắt anh, Lâm Thiệu Huy đáng sợ như ma quỷ vậy.
Chỉ là lúc này, xung quanh không có một ai nảy sinh lòng thương xót cho Đoạn Thuần.
Ngược lại!
Ánh mắt của Khổng Sanh trong phút chốc nhìn chằm chằm thẳng vào Thiết Diện Thương Lang:
“Đoạn Thuần đã nhận được sự trừng phạt, còn cậu đã đụng vào Lâm tông sư, tội cũng không thể tha thứ!”
“Từ nay về sau, cậu bị trục xuất khỏi sư môn!”
Oanh!
Một câu nói này cũng khiến cho Thiết Diện Thương Lang run rẩy kịch liệt.
Anh ta biết bản thân mình cũng xong đời rồi.
Nhưng anh ta không có không cam lòng, cũng không có oán hận, chỉ có hối hận.
Hối hận chọc phải Lâm Thiệu Huy, hối hận đã đối phó tên ma quỷ này.
Lúc này, Thiết Diện Thương Lang sắc mặt trắng bệch đối diện thẳng với Lâm Thiệu Huy và Khổng Sanh, lần nữa cúi đầu thật sâu, nước mắt giàn giụa sám hối:
“Đạ tạ ơn tha mạng của Lâm tông sư, đa tạ sự gìn giữ tình cảm của sư công!”
Cho đến lúc này Lâm Thiệu Huy mới gật đầu tỏ ý hài lòng.
Nói thật, anh đối với Đoạn Thuần và Thiết Diện Thương Lang mấy con hàng này vốn không có một chút hứng thú nào cả.
Trong mắt anh, loại người này đến tư cách được anh liếc thêm một cái cũng không có.
Bằng không, anh chỉ cần một cú điện thoại, những người này đều sẽ triệt để bốc hơi khỏi thế gian.
“Đi đây!”
Lâm Thiệu Huy không có thời gian tiếp tục ở lại quá lâu, anh còn phải quay về, chuẩn bị bữa tối cho cả nhà Bạch Tố Y.
Anh vẫy vẫy tay, xách giỏ rau đi ra khỏi cửa.
Cho đến lúc Lâm Thiệu Huy rời khỏi rạp hát, từng người từng người ở đây mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Quá đáng sợ rồi!
Cho dù là mấy ông già ở thành phố Nam Giang hay là những người dân ở thành phố Hải Dương, ai ai sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.
Dù sao tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đã để lại cho hộ một nỗi sốc kinh hoàng, sợ là cả đời cũng không thể nào quên được!
Đặc biệt là Tề Tư Viễn đang trốn trong góc nào đó của rạp hát lcus này, nhìn thấy bóng Lâm Thiệu Huy rời đi, sắc mặt phức tạp vô cùng.
“Đúng là một tên không thể chọc vào được!”
Trong lòng Tề Tư Viễn cảm thấy vô cùng may mắn, dù sao anh ta cùng chỉ bị Lâm Thiệu Huy đánh cho hai cái bạt tai, không có thù oán đến mức ta sống ngươi chết gì hết.
Nghĩ đến đấy, anh ta không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Đoạn Thuần.
Đoạn Thuần đường đường là đại thiếu gia của tập đoàn Hồng Phát ở Giang Nam, mà bây giờ chỉ vì trêu chọc phải tên này, chỉ trong nháy mắt, tập đoàn Hồng Phát đã triệt để sụp đổ.
Điều này cũng khiến cho Tề Tư Viễn âm thầm liệt Lâm Thiệu Huy vào danh sách những sự tồn tại đáng sợ không thể động vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...