Lâm Thiệu Huy gãi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Chẳng qua là anh sợ một ngày nào đó anh không có ở đây, em lại không xử lí được ấy mà!"
Không có ở đây ư?
Bạch Tố Y vốn rất thông minh, ngay lập tức đã cảm nhận được điều khác thường trong lời nói của anh, cô vội vàng hỏi:
"Anh à, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Đang êm đang đẹp, tại sao Lâm Thiệu Huy lại nói ra những lời như vậy.
Lúc này Lâm Thiệu Huy mới ý thức được lời nói của mình có vấn đề, sau đó anh vội vàng đổi lại lời:
"Không phải không phải, anh chỉ là nói ví dụ mà thôi, nói ví dụ lỡ lúc nào đó anh ra ngoài không có ở nhà thì sao, thế thì không phải là em phải tự xử lí mọi việc hay sao?"
Ha!
Bạch Tố Y thở phào một cái, tức giận nói:
"Anh làm em sợ muốn chết, vậy mà em còn tưởng anh bị sao cơ đấy!"
"Nếu mà anh không có ở nhà, ba mẹ em chẳng lẽ cũng không ở nhà luôn hay sao? Hai người họ cũng có thể đến giúp đỡ em cơ mà, về vấn đề này thì anh không cần lo lắng đâu!"
Lâm Thiệu Huy cười cười đồng thời gật đầu một cái:
"Em nói cũng đúng!"
"Thiệu Huy anh đói bụng rồi sao? Có muốn em nấu cơm cho anh ăn không? Nhưng dù sao đây cũng là quán rượu, nguyên vật liệu cũng không phải là đầy đủ hết, làm nên ăn không ngon anh cũng đừng có trách em nha!"
Thế mà Lâm Thiệu Huy lại lắc đầu, kéo Bạch Tố Y nằm xuống:
"Không cần đâu, anh không có đói bụng, em cứ nằm xuống đây nói chuyện cùng với anh đi!"
Lâm Thiệu Huy biết, thời gian của anh đã không còn nhiều lắm!
Quãng thời gian cùng Bạch Tố Y ở chung với nhau, có thể nói là tranh đoạt từng giây từng phút, bởi vì anh cũng khó mà bảo đảm rằng lần này còn có thể sống sót trở về hay không.
" Vậy được thôi, để em nằm tán gẫu với anh một lúc!"
Bạch Tố Y ngoan ngoãn nằm tựa vào ngực của Lâm Thiệu Huy, hưởng thụ sự ấm áp đã lâu không gặp.
Nhưng cô lại không biết rằng, đây chỉ là sự bình yên trước khi cơn bão ập đến.
Sáng sớm ngày hôm sau!
Lâm Thiệu Huy vừa nhận được một cú điện thoại, là cuộc gọi từ Vương Chí Quân!
"Ông chủ Lâm à, dạo gần đây tôi hơi bị kẹt một xíu, cho tôi mượn chút tiền để tiêu nhá?"
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Vương Chí Quân mặt dày vô sỉ.
Điều này làm cho tâm trạng lúc sáng sớm của Lâm Thiệu Huy, bỗng dưng trở nên không tốt lắm.
Tính đến lúc này mới có một tháng, Vương Chí Quân đã đem toàn bộ số tiền anh cho phung phí hết rồi hay sao?
Số tiền đó là hơn năm trăm ngàn đô đó!
Trong suốt một tháng tới nay, có thể nói Vương Chí Quân đã sống một cuộc đời say sưa với vàng bạc, ăn nhậu, đánh bạc, chơi gái đã dùng hết hơn một trăm ngàn đô mà anh ta đã được phân chia.
Chủ yếu là tiêu hết vào bài bạc rồi!
Anh ta có thể thua mất hàng chục ngàn đô trong một đêm, ngoài ra anh ta cũng tậu cho mình một thương hiệu nổi tiếng và một chiếc xe Rolls Royce.
Cho dù có hai núi vàng đi chăng nữa, cũng không chịu nổi sức phá của của Vương Chí Quân!
Nhưng không, ngay khi anh ta tiêu hết số tiền đó, lập tức chạy đến bắt chẹt Lâm Thiệu Huy.
Hơn nữa dáng vẻ này còn cực kì tự tin chính đáng!
Giống như là Lâm Thiệu Huy nợ nần gì anh ta vậy.
Tiết tấu này giống như là muốn vắt kiệt Lâm Thiệu Huy, theo lí giải của Vương Chí Quân với sự nhẫn nhịn của Lâm Thiệu Huy chắc chắn anh sẽ chịu thua anh ta.
Mà một khi chịu thua thì cũng đồng nghĩa với việc, nhất định phải đưa tiền!
Không đưa tiền đây thì bí mật sẽ được phơi bày ra ánh sáng!
Để cho Lâm Thiệu Huy lập tức ly dị!
Bị đuổi ra khỏi cửa!
Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng cười lên:
"Trước kia hình như tôi đã nhắc nhở anh rồi thì phải, đây là lần cuối cùng! Anh đem lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi đấy à?"
Trong mắt của Lâm Thiệu Huy đang lưu chuyển ý muốn giết người!
Rất hiển nhiên anh bị sự mặt dày vô liêm sỉ của đối phương làm cho hoàn toàn mất kiên nhẫn!
Như vậy việc tiếp theo, đành phải giết người bịt miệng thôi! Đúng là chỉ có người chết mới giữ được bí mật.
"Thằng quỷ kia sao mà nói nhảm nhiều vậy hả, kêu Lâm Thiệu Huy nhanh chóng đưa tiền đây, nếu không sẽ đưa hình cho vợ nó xem!"
"Thật là! Cho nó mặt mũi làm cái gì!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Vương Diễm Lệ lớn tiếng chửi mắng:
"Lần này cậu chuẩn bị cho chúng tôi một triệu đô đi, một đồng cũng không được thiếu!"
Lâm Thiệu Huy cười cười, lần trước muốn năm trăm ngàn đô, lần này muốn hẳn một triệu đô, coi bộ bọn họ đã xem anh như cái ngân hàng rồi đấy hả?
Vậy lần tiếp theo nữa thì sao? Hai mươi triệu đô à?
Lòng tham của những người này, vĩnh viễn cũng không thấy đáy!
"Nè có nghe thấy hay không? Cô Lệ đã hết sạch kiên nhẫn rồi, nếu anh không chịu đáp ứng, không đến một lúc cô Lệ sẽ lao đến quán rượu của các người, đến lúc đó cậu tự mà gánh lấy hậu quả."
Vương Chí Quân cười đểu he he vừa nói, anh ta cũng không tin là Lâm Thiệu Phàm không biết sợ.
Nghe nói vậy!
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy hiện lên một nụ cười dữ tợn:
"Vậy thì không cần thiết đâu, anh nói địa chỉ cho tôi đi, buổi tối chúng ta gặp mặt nói chuyện.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...