Cái gì!
Vương Diễm Lệ trợn mắt há mồm, khó tin nói:
"Làm sao có thể như vậy? Hôm qua lúc tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta vẫn còn khỏe mà!"
"Đúng là sau lúc bà thấy anh ta thì chuyện xảy ra.
Anh ta đã bị ai đó giết chết.
Tôi còn muốn hỏi bà tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
"Có lý nào lại vậy, ông chủ chết ở trước phòng khách?
Đoành!
Đầu Vương Diễm Lệ bỗng nhiên như muốn nổ tung, bởi vì bà ta đột nhiên nhớ tới những gì Lâm Thiệu Huy vừa nói khi bước vào cửa!
Anh muốn chết như thế nào?
Cậu ta nói với Lý Ngân Sinh như vậy, kết quả là Lý Ngân Sinh thực sự đã chết luôn rồi à?
Chẳng lẽ, trước đó thằng cha này đã giết chết Lý Ngân Sinh?
Bịch!
Vương Diễm Lệ khiếp sợ đến nỗi làm rơi điện thoại xuống đất, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đột nhiên nhớ lại những gì Lâm Thiệu Huy đã nói ở lối vào khách sạn.
Cậu ta nói rằng cậu ta đã giết Lý Ngân Sinh, nhưng Vương Diễm Lệ lại thấy những gì cậu ta nói cũng không phải chuyện gì to tát.
Chỉ cho rằng thằng nhóc này đang khoác lác.
Nhưng bây giờ xem ra nó lại tự nhiên trở thành sự thật!
Trời ơi!
Cậu ta sao mà làm được?
Khi quay đầu nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, thoáng thấy Lâm Thiệu Huy đang cười lạnh với bà ta.
Chỉ trong nháy mắt!
Vương Diễm Lệ sắp bị dọa cho tê dại cả người!
Chính là cậu ta!
Thế mà lại chính là cậu ta!
“Chuyện này, Lâm Thiệu Huy à, cậu… cậu nghe tôi nói, đây chỉ là hiểu lầm!” Vương Diễm Lệ nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói.
Liên tưởng đến những chuyện đã xảy ra tối qua, mặt bà ta vàng dợt đi vì sợ hãi.
Bà ta không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng con rể Lâm Thiệu Huy, người mà ngày thường luôn nhẫn nhục chịu đựng kia, lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Mấy người như Lý Ngân Sinh là những người mà ngay cả nhà họ Từ không dám làm mất lòng, mà còn bị giết như thế này.
Mà bà ta lại dám xúc phạm Lâm Thiệu Huy kiểu này, liệu thằng nhóc này một khi phát điên lên sẽ đem mình ra giết không?
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ cười lạnh, không nói gì!
Cảnh tượng này khiến Bạch Tố Y và những người khác choáng váng.
Chuyện này là sao vậy, tại sao sau khi Vương Diễm Lệ nhận một cuộc điện thoại, bà ta dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Tự nhiên lại tỏ ra yếu thế với Lâm Thiệu Huy?
Lâm Thiệu Huy, rốt cuộc anh đã làm gì?
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy không phản ứng lại mình, Vương Diễm Lệ cười xòa giải thích:
"Ôi, Lâm Thiệu Huy à, cậu cũng đừng tức giận chuyện tối hôm qua, tôi chỉ là một người phụ nữ ở trong nhà thì hiểu cái gì đây..."
"Bà đúng là người có tấm lòng rộng lượng, cho tôi thả một quả rắm được không?"
Tình cảnh này còn khiến người ta khó hiểu hơn!
Con hổ cái này chớp mắt đã trở thành một con thỏ trắng nhỏ rồi à?
Rốt cuộc trong cuộc điện thoại đó đã nói những gì?
Lâm Thiệu Huy đột nhiên đứng dậy chỉ tay vào Vương Diễm Lệ, tức giận nói.
"Đừng có gọi tên tôi, tôi buồn nôn lắm! Với lại...!cút!!!"
Vương Diễm Lệ bị Lâm Thiệu Huy chửi đến phát cáu, đổi lại ở trong những ngày thường, bà ta đã sớm cho Lâm Thiệu Huy một cái bạt tai dạy dỗ.
Nhưng bây giờ cho dù bị Lâm Thiệu Huy ra sức chửi, bà ta cũng không thể làm gì hơn là phải cố gắng chịu đựng, không dám nổi giận.
Phải biết rằng đứa đã từng là "thằng con rể ăn hại" này bây giờ đã thành một người khó lường, không phải người bà ta có thể dám đụng vào.
“Tôi, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho Hữu Dung.
Ai lại không muốn cho con gái của mình được gả đi một cách nở mày nở mặt đây?” Vương Diễm Lệ mặt dày biện hộ:
"Nếu nó có thể kết hôn với tổng giám đốc, còn không phải đến cuối cùng bản thân nó sẽ được lợi ư..."
Lâm Thiệu Huy thực sự không nói nên lời, một người mẹ chỉ vì chút lợi ích ít ỏi mà muốn bán con gái của mình không chút do dự, lại còn mặt dày nói muốn vì lợi ích của người trẻ tuổi bọn họ.
Haha, Lâm Thiệu Huy cười lạnh xem bà ta diễn.
Vương Diễm Lệ bước đến bên giường, đưa tay vuốt lưng Từ Hữu Dung, giả vờ nhẹ nhàng nói.
"Con gái ngoan, đừng khóc nữa, mẹ là mẹ ruột của con, sao mẹ lại không thương con được? Nhưng, nhưng mà những người trong gia đình giàu có và quyền lực kia không thể đắc tội được.
Sao con lại không chịu hiểu nỗi vất vả của mẹ?"
Nói xong, bà ta vờ lấy tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
Lâm Thiệu Huy bị sự ghê tởm của bà ta làm cho mắc ói, tối hôm qua còn đẩy con gái mình vào chỗ chết, hôm nay lại ở đây giả bộ đáng thương.
Ngay cả Bạch Tố Y cũng nhìn Vương Diễm Lệ với vẻ kinh tởm.
Người cô họ này không chỉ không đếm xỉa đến con gái ruột của mình, đồng thời còn khiến cô gặp nguy hiểm.
Vương Diễm Lệ vẫn còn giả vờ đáng thương, ở đó khóc lóc kể lể bản thân khó khăn thế nào.
Từ Hữu Dung bỗng ngồi bật dậy, chỉ tay vào mũi Vương Diễm Lệ, lớn tiếng nói.
"Bà đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bà!"
Vương Diễm Lệ sa sầm mặt mày khiển trách: "Đứa trẻ này thật kỳ lạ, sao lại đuổi mẹ đi? Mẹ là mẹ của con mà!"
Khi nghe điều này, Từ Hữu Dung càng gào khóc đến rát đến mức muốn bỏng cổ:
"Bà biến đi, bà cút đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...