“Biệt thự là Thiệu Huy mua, chiếc xe quả thật cũng là của Thiệu Huy, không phải là của cháu.”
Nếu không phải Lâm Thiệu Huy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô, không biết Tập đoàn Bạch Lạc của cô đã đóng cửa bao nhiêu lần.
Cô làm gì có tiền chứ?
Bây giờ cô có thể vận dụng vốn lưu động nhưng cũng chỉ có một triệu rưỡi đô la mà thôi.
Những khoản cũng đã đầu tư vào Tập đoàn Bạch Lạc.
Lâm Thiệu Huy?
Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân sửng sốt, sau đó nhìn Lâm Thiệu Huy một cách đầy khinh thường:
“Tên nghèo kiếp xác này có thể mua được biệt thự chắc? Nếu nó có thể mua được nó đã chẳng ăn bám mày!”
“Được rồi, Bạch Tố Y, nếu cả nhà mày đã ăn cháo đá bát vậy đừng trách chúng tao không nể tình.
Sau khi trở về, tao sẽ để họ hàng biết bộ mặt thật của chúng mày, một lũ lòng lang dạ sói!”
Còn Vương Chí Quân vẫn chưa từ bỏ ý định, căm giận không cam lòng nói:
“Bạch Tố Y, ông anh họ này mượn mày tiền cũng không phải tao không trả lại cho mày, gần đây tao tìm được một cái hạng mục có triển vọng, lợi nhuận hai năm có thể lên tới 15 triệu đô.
Đợi đến lúc đó tao sẽ trả mày cả gốc lẫn lãi, mày thấy sao?”
Không đợi Bạch Tố Y nói chuyện, Thẩm Ngọc Trân cười lạnh nói:
“Cậu bảo muốn làm đầu tư hạng mục cũng chỉ là lấy cớ để moi bảy triệu rưỡi của chúng tôi, nhưng kết quả thế nào? Cũng chẳng khác gì ném cho chó ăn, mất không mà thôi!”
“Mày dám nói con tao là chó? Mày đang mắng tao chứ gì?”
Vương Hữu Tài lập tức nổi giận, chỉ tay thẳng vào mặt Thẩm Ngọc Trân mắng mỏ.
Nhưng Thẩm Ngọc Trân cũng không phải vô dụng.
Bà đứng phắt dậy, nổi giận nói:
“Ông đừng có cậy già mà lên mặt, số tiền mà nhà tôi giúp ông mấy năm nay cũng đã trả hết vài cái bánh bao thiu kia của ông rồi.”
“Ông bảo chúng tôi vong ân phụ nghĩa, tôi thấy ông là cái loại được đằng chân lân đằng đầu!”
“Mày, mày, mày!”
Vương Hữu Tài giận đến run cả người, sau đó giận dữ nhìn về phía Bạch Tuấn Sơn:
“Bạch Tuấn Sơn, mày dạy vợ mày như thế đấy à? Nếu là vợ tao, tao đã đánh nó rơi hết răng rồi!”
Còn Bạch Tuấn Sơn lại chỉ thở ngắn than dài, như thế này chẳng được thế kia cũng chẳng xong.
Vương Chí Quân cười lạnh nói:
“Sao có thể nói như vậy chứ, nhà chúng tôi cứu mạng các người, các người trả cũng chỉ là tiền mà thôi.”
“Dựa vào tính huống như vậy, tôi cho rằng cho dù trả thêm nhiều tiền hơn nữa mấy người cũng chẳng ngại đâu nhỉ?”
“Như thế này nhé, cho tôi mượn bảy triệu rưỡi, từ nay về sau coi như hai nhà chúng ta thanh toán xong, chúng tôi sẽ không nhắc lại chuyện bánh bao năm đó nữa.”
Lâm Thiệu Huy bị sự vô sỉ của Vương Chí Quân làm cho sợ ngây cả người, ông ta vậy mà dám lấy mấy cái bánh bao thiu năm đó để đổi lấy bảy triệu rưỡi?
Dáng vẻ còn cực kỳ đương nhiên!
Đây đâu chỉ vô sỉ mà quả thực là không biết xấu hổ!
Anh cũng phục bọn họ, sao trên đời lại có loại người không biết xấu hổ như thế này chứ!
Thẩm Ngọc Trân bỗng nhiên đập bàn, giận dữ hét lên:
“Không có tiền!”
Bà cũng đã không chịu cả nhà này nữa rồi, mấy năm nay bọn họ giống như quỷ hút máu, muốn hút khô máu của gia đình bọn họ.
Chuyện này còn chưa tính là gì, mấu chốt bọn họ giúp nhà Vương Hữu Tài nhiều như vậy, bọn họ không biết ơn một chút nào, ngược lại giống như những chuyện đó đều là đương nhiên.
Gặp ai cũng kể đã cứu nhà bọn họ nên bọn họ giúp đỡ nhà lão là chuyện bình thường,
Bây giờ còn được đằng chân lân đằng đầu, đòi bọn họ bảy triệu rưỡi?
Hai ba con ông ta điên rồi hay sao?
Vương Hữu Tài cực kỳ tức giận, ông ta hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Sơn:
“Bạch Tuấn Sơn, nói chuyện đi! Ngày xưa mày cầu xin tao như thế nào, bây giờ cả nhà mày lại như thế à?”
Bạch Tuấn Sơn im lặng không nói gì, bản thân ông cũng cảm thấy Vương Hữu Tài quá đáng quá mức.
Những năm qua chưa kể đến chuyện bắt nạt ông, bây giờ lại còn dám giở mưu đồ với con gái ông, chuyện này ông sao nhịn được?
“Được lắm, một đám ăn cháo đá bát, lòng lang dạ sói, chúng mãy nhất định sẽ bị báo ứng!”
Vương Hữu Tài giận dữ quát lớn, sau đó lôi kéo Vương Chí Quân định rời đi.
Đúng lúc này, giọng cười tràn ngập sự khinh miệt vang lên:
“Bảy triệu rưỡi chứ gì? Để tôi đưa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...