Lâm Thiệu Huy không biết nhiều thông tin về họ hàng thân thích của mẹ anh, trong ấn tượng của anh, họ chưa từng xuất hiện trước đây.
Nhưng bây giờ, Cuồng thần Huyết Ngục đã báo tin cho anh biết rằng đã tìm thấy ông ngoại của mình?
Lập tức, tin tức này đã chạm đến đáy lòng của Lâm Thiệu Huy.
Ngay sau đó, anh hỏi một cách lo lắng: “Bây giờ, bọn họ đang ở đâu?”
“Ở thành cổ Tây Sơn, Hà Nội! Nơi đó có khá nhiều thế lực, ông ngoại của anh là Tống Diệu Vinh!”
Lâm Thiệu Huy không thể kìm chế được sự phấn khích của mình và nói: “Ngày mai chuẩn bị quà đi, tôi muốn đến thăm ông ngoại mình một chuyến.”
Nhưng không biết, khi nhìn thấy cháu của mình, ông ngoại sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Khi đến khách sạn, Lâm Thiệu Huy định báo tin vui này cho Bạch Tố Y biết ngay nhưng lại nhìn thấy Bạch Tố Y đang ngồi trên giường lau nước mắt.
Nhìn thấy những điều này, Lâm Thiệu Huy hoàn toàn sững sờ, nghĩ rằng là vì bị người khác đánh nên mới đau lòng.
Anh vội vàng đi đến và an ủi: “Vợ à, không sao đâu! Ông Dược đã được cứu rồi, người đánh em cũng đã phải trả giá.
Đừng khóc nữa nha!”
Nhưng lúc này, Bạch Tố Y quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy: “Lâm Thiệu Huy, anh định lừa gạt em đến khi nào nữa hả?”
“Bùm!”
Trong lòng Lâm Thiệu Huy chợt trùng xuống, nhìn Bạch Tố Y đầy kinh ngạc.
Chẳng nhẽ, vợ mình đã phát hiện ra được chuyện gì đó rồi hay sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y càng chắc chắn rằng mình đã đoán chính xác, vì vậy càng khóc to hơn: “Anh còn định lừa gạt em nữa sao? Anh thật sự cho rằng là em là một đứa ngu ngốc à? Tại sao mỗi lần xảy ra chuyện, chỉ cần anh ở bên cạnh là có thể dễ dàng giải quyết như vậy?”
“Tại sao anh có thể liên lạc được với nhiều người có máu mặt như vậy, Tướng Huy, Vua của Huyết Ngục và thần y Lâm?”
“Và tại sao ngay cả một nữ hoàng siêu cấp như Phương Y Thần và một bác sĩ thiên tài như Lý Ngãi Quý lại đối xử với anh có phần coi trọng? Đây tuyệt đối không phải chỉ vì anh là một đại tông sư.
Trước kia anh không nói thì em cũng sẽ không hỏi?
“Nhưng bây giờ em phải biết!”
Bạch Tố Y tỏ thái độ rất kiên quyết, nếu như hôm nay Lâm Thiệu Huy không nói ra lý do, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh.
Lâm Thiệu Huy cười khổ, nói:
“Tại sao, hôm nay cho dù có như thế nào em cũng phải biết mọi chuyện?”
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy vừa dứt lời, Bạch Tố Y đột nhiên ôm chầm lấy anh, giọng đáng yêu nói: “Bởi vì em sợ, em thật sự rất sợ! Anh càng ngày càng tốt, xung quanh có nhiều nam thanh nữ tú.
Em sợ có một ngày, em sẽ đánh mất anh!”
“Chồng ơi, anh là của em! Không ai có thể lấy anh đi!”
“Làm ơn, nói cho em biết đi, rốt cuộc anh là ai?”
Lâm Thiệu Huy ngẩn người ra một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy một thứ tình cảm ấm áp.
Ngay lập tức, anh ôm lấy Bạch Tố Y bằng ánh mắt âu yếm tột cùng: “Anh nói cho em biết, anh sẽ nói cho em tất cả!”
Việc đến nước này, Lâm Thiệu Huy quyết định thú nhận thân phận thật của mình và không còn sợ hãi trước người phụ nữ của mình nữa.
Bạch Tố Y nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lâm Thiệu Huy: “Điều anh nói là sự thật sao?”
Cho tới nay, cô luôn nghi ngờ lời giải thích của Lâm Thiệu Huy, nhưng là người kề vai sát cánh, cô không bao giờ muốn hỏi quá nhiều.
Lâm Thiệu Huy không nói, cô cũng sẽ không hỏi, làm tốt vai trò của một người vợ!
Nhưng bây giờ thì khác, cô nhận thức được mối nguy hiểm và càng ngày càng có nhiều phụ nữ vây quanh Lâm Thiệu Huy.
Cô không muốn sợ hãi như vậy nữa!
Vì vậy, cô ấy muốn Lâm Thiệu Huy nói cho cô biết, thân phận thực sự của Lâm Thiệu Huy!
Nhưng điều mà cô không ngờ là Lâm Thiệu Huy, anh luôn giấu cô chuyện này, lần đầu tiên tiết lộ và hứa sẽ cho cô biết danh tính của mình.
Còn về phần Lâm Thiệu Huy, liệu cuối cùng anh có tiết lộ danh tính bí ẩn của mình hay không?
Lâm Thiệu Huy gật đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Tố Y và nói: “Ngày mai, anh sẽ đưa em đến một nơi.
Khi đó, em sẽ biết tất cả những gì em muốn biết.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...