Hả?
Biểu hiện tự tin này ngược lại đã khiến mẹ con Chu Ngọc Thanh sợ ngây người.
“Cậu ta không lẽ thực sự mua nhà ở Vịnh Ngự Long đấy chứ?”
Chu Ngọc Thanh cau mày.
“Làm sao có thế?”
Lư Đan Thanh cười nhạt chế nhạo nói:
“Một kẻ rác rưởi ăn cơm mềm làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Phải biết rằng mua nhà ở Vịnh Ngư Long phải thanh toán đầy đủ trong một lần, không nhận cho vay.”
“Mẹ nhìn dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu kia của anh ta xem, làm sao có thể lấy ra nhiều hơn một triệu đô? "
Chu Ngọc Thanh nghe vậy cũng cảm thấy có lý, sau đó hừ lạnh một tiếng,
"Muốn giả bộ trước mặt chúng ta sao? Thật sự làm mù mắt chó của nó.
Đi! Chút nữa khiến tên đó rơi vào lúng túng!”
Lúc này, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng đang rất sốt ruột.
"Bạch Tố Y, tại sao Thiệu Huy lại bốc đồng như vậy? Mẹ con Chu Ngọc Thanh cũng không dễ lừa như vậy đâu, lát nữa thằng bé sẽ mất mặt lắm.”
Đúng vậy, vốn dĩ vừa nãy rời đi thì mọi chuyện đã xong rồi, thế nhưng anh ấy hết lần này đến lần khác chết vì sĩ diện, bây giờ phải làm sao để kết thúc đây?
Aiz!
Bạch Tố Y cũng thở dài nói:
“Chúng ta cứ nhìn một chút rồi hẵng nói đi!”
Sau đó một nhóm người theo bước chân của Lâm Thiệu Huy đi về phía Vịnh Ngự Long.
Chỉ là, rất nhanh thôi!
Lư Đan Thanh cười khẩy, mỉa mai Lâm Thiệu Huy nói:
"Lâm Thiệu Huy, anh còn giả bộ nữa, có biết anh đang dẫn chúng tôi đi đâu không? Đây là khu dân cư cao cấp, thuộc khu đắt đỏ nhất vịnh Ngự Long!
"Tất cả các biệt thự trong này đều lấy triệu đô làm đơn vị, những căn rẻ nhất cũng có giá hơn ba triệu đô.
Anh có muốn nói với chúng tôi rằng anh đang mua một ngôi nhà ba triệu đô ở khu cao cấp?
Đắt tiền như vậy sao?
Một nhà Bạch Tố Y nhất thời sửng sốt, căn nhà hơn ba triệu đô, là cung điện hả gì?
Nghe vậy, Thẩm Ngọc Trân đột nhiên thở dài một hơi, Lâm Thiệu Huy thật sự là đang khoác lác.
Bất động sản hơn ba triệu đô, đừng nói là Lâm Thiệu Huy, ngay cả Bạch Tố Y hiện tại cũng không mua nổi!
Làm sao Lâm Thiệu Huy có thể có nhiều tiền như vậy?
Xong rồi!
Lâm Thiệu Huy sợ rằng tự làm bẽ mặt mình.
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy chỉ cười nói một cách thản nhiên:
“Có vấn đề gì à?”
Phì! Ha ha ha!
Lư Đan Thanh và Chu Ngọc Thanh trực tiếp bật cười.
Lư Đan Thanh giơ ngón tay cái về phía Lâm Thiệu Huy, phá lên cười lớn:
"Lâm Thiệu Huy, tôi phục rồi! Nếu nói anh mặt dày đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám nói mình đứng thứ nhất.
Sắp đến lúc bị vạch trần rồi mà anh còn có thể giả bộ sao? Luận vô liêm sỉ, tôi chắp tay chịu thua!"
Chu Ngọc Thanh cũng cười khanh khách nghiền ngẫm nhìn Thẩm Ngọc Trân:
"Ngọc Trân, con rể của bà cũng không khỏi quá kỳ dị rồi đấy nhỉ? Đây chính là trợn tròn mắt còn có thể nói khoác mà.”
"Dựa vào phụ nữ mà ăn bám thì cũng thôi đi, hiện tại còn giả bộ chết vì sĩ diện như này, không phải là tự rước lấy nhục à?"
Thẩm Ngọc Trân lúc này cũng thật xấu hổ, ngay cả lý do để phản bác cũng không có.
Lâm Thiệu Huy đây chính là giả vờ không thành, tự tát vào mặt mình!
Bạch Tuấn Sơn thở dài chủ động giải vây cho Lâm Thiệu Huy nói:
"Thiệu Huy, hôm nay thân thể ba không được khỏe cho lắm.
Con có thể đưa ba về nhà được không? Chờ ngày mai có thời gian đến nhìn nhà mới sau."
Ông không muốn thấy Lâm Thiệu Huy phải xấu hổ, bị Lư Đan Thanh bọn họ chê cười.
Lâm Thiệu Huy cũng biết ông nghĩ gì nên cười khổ nói:
"Ba, con thật sự đã mua một căn nhà ở đây, ba đến xem xong rồi sẽ biết!"
"Thằng bé này...!Aiz!"
Bạch Tuấn Sơn lắc đầu, cũng không biết nên nói gì, rõ ràng là ông đã cấp bậc thang cho Lâm Thiệu Huy leo xuống, nhưng Lâm Thiệu Huy vẫn cứ hồ đồ ngoan cố, khư khư cố chấp như cũ.
Lần này đã hoàn toàn xong rồi, thể diện của Lâm Thiệu Huy cũng không có cách nào giữ được nữa.
Dĩ nhiên rồi!
Ông ấy cũng không nghĩ Lâm Thiệu Huy có khả năng mua nhà ở khu dân cư cao cấp hạng sang này!
"Còn ngây người làm gì đó? Đưa tôi đi mở mang trí thức xem căn biệt thự cao cấp tỷ đô của anh đi!"
Lư Đan Thanh chế nhạo, ác ý nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, tên này thật sự đúng không thấy quan tài không đổ lệ.
Bạch Tố Y cũng kéo góc của quần áo của Lâm Thiệu Huy, giận dữ nói:
"Anh đang làm cái gì vậy, ba em đã có lòng tốt cấp cho anh bậc thang để leo xuống rồi, anh còn không cảm kích? Chúng ta nhanh chóng rời đi thôi!"
Rõ ràng cô cũng không cho rằng Lâm Thiệu Huy có tiền để mua một ngôi nhà ở đây.
Nhưng Lâm Thiệu Huy chỉ cười nhẹ nói:
“Em hãy chờ xem đi!”
Nói xong anh bước lên trước đi về phía khu biệt thự cao cấp kia.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi anh vượt qua ranh giới!
Dị biến đã xảy ra!
Chỉ thấy hai mẹ con Chu Ngọc Thanh và Lư Đan Thanh liếc nhìn nhau một cái, sau đó họ cùng nhau nở nụ cười xấu xa.
Ngay sau đó, Chu Ngọc Thanh hét lên: "Người đâu! Có người tự ý xông vào khu biệt thự cao cấp!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...