Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám


Đến ngày hôm sau, chuyện Lâm Thiệu Huy lo lắng quả nhiên đã xảy ra.

Long Cửu gọi điện thoại tới nói với Lâm Thiệu Huy, Phương Y Thần bị công ty kinh doanh của mình đuổi việc rồi.

Mà người gây nên tất cả chính là Đường Minh Phong!
"Thật đúng là tìm chết mà."
Lâm Thiệu Huy hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp chạy xe điện của mình đi tới công ty của Phương Y Thần.

Đến công ty rồi, Lâm Thiệu Huy liền thấy Phương Y Thần đang thu dọn đồ đạc.

"Anh Huy, sao anh lại tới đây?"
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, Phương Y Thần có chút bất ngờ hỏi.

Lâm Thiệu Huy nhướng mày, mất hứng nói:
"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói cho tôi?"

Phương Y Thần chỉ mỉm cười nói:
"Cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không thể việc gì cũng làm phiền anh chứ.

Hơn nữa lúc đầu tôi cũng dự định đổi nghề, có điều chỉ là sớm hơn dự định thôi."
Nghe vậy Lâm Thiệu Huy khó tránh khỏi có chút đau lòng, sao anh không nhìn ra, đây là Phương Y Thần không muốn anh tự trách, cho nên mới không nói chuyện này cho anh.

"Tên họ Lâm kia, anh chính là đồ sao chổi, sau khi quen với anh, chị Y Thần luôn xui xẻo!"
Lúc này, trợ lý Mỹ Hân của Phương Y Thần nhảy ra chỉ trích Lâm Thiệu Huy:
"Hiện tại ầm ĩ ra thế này cũng đều do anh hại cả! Tên sao chổi nhà anh, gieo họa cho tổng giám đốc Y còn chưa đủ sao, còn gieo họa cho chị Y Thần, sao anh không đi chết đi chứ!"
Lúc này Mỹ Hân hận Lâm Thiệu Huy thấu xương, trong mắt tràn đầy nước mắt bi phẫn.

Là một Thiên Hậu, lại bị đuổi ra khỏi cửa, đây là việc sỉ nhục tới cỡ nào chứ, nhưng Phương Y Thần lại không muốn Lâm Thiệu Huy lo lắng nên không nói cho anh ta?
Tên vô dụng này có tư cách gì để cho chị Y Thần luôn một lòng một dạ với anh ta như vậy?
Nghe thấy lời này, mặt Phương Y Thần trở nên lạnh lùng, nổi giận nói:
"Mỹ Hân, không được nói lung tung!"
Nhưng Mỹ Hân chẳng thèm quan tâm tới, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:
"Chị Y Thần, anh ta hại chị thành như vậy, chị còn nói đỡ cho anh ta?"
"Im miệng! Nếu không thì em cút ra ngoài cho chị!"
Phương Y Thần nổi giận nói sau đó tràn đầy áy náy nhìn Lâm Thiệu Huy.

"Anh Huy, anh đừng chấp nhặt với cô ấy, cô ấy tuổi còn trẻ không hiểu chuyện."
Mà Lâm Thiệu Huy chỉ cười khổ lắc đầu:
"Cô ấy nói không phải là sự thực sao? Đây vốn là lỗi của tôi..."
Chuyện này!
Phương Y Thần luống cuống, còn muốn nói điều gì nhưng Lâm Thiệu Huy đã phất tay áo:
"Yên tâm đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, hôm nay cô sẽ không bị đuổi việc đâu!"
"Chỉ dựa vào anh?"

Mỹ Hân căm tức nhìn Lâm Thiệu Huy, giễu cợt nói:
"Một người ở rể như anh, cũng dám nói xằng nói bậy, không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi của anh à?"
Đuổi việc Phương Y Thần là quyết định của chủ tịch, một tên ở rể như Lâm Thiệu Huy thì có thể thay đổi gì?
Cười chết người!
"Chị Y Thần, chị đừng để ý tên thần kinh này nữa, hiện tại chủ tịch đang nổi giận, nếu lúc này chị đi tìm chủ tịch, đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là đuổi việc thôi đâu, rất có thể sẽ bị phong sát!"
Nhưng Phương Y Thần cũng không nghe theo lời khuyên của cô ta, cười nhìn Lâm Thiệu Huy:
"Anh Huy, tôi tin anh!"
Sau đó, hai người cùng nhau đi về phía phòng làm việc của chủ tịch.

Chỉ là bọn họ mới tới cửa, đã bị một người phụ nữ ngăn lại.

"Ai dô, đây không phải là Thiên Hậu của Hoa Ngu chúng ta sao? À không đúng, có lẽ nên gọi từng là Thiên Hậu mới đúng."
Người phụ nữ kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trang điểm rất đậm, giống như gái gọi vậy, bên mép còn dính một chút chất lỏng màu trắng, đi ra từ phòng làm việc của chủ tịch.

Lúc này đang lấy ánh mắt chế nhạo nhìn Phương Y Thần.

"Vương Phi Lan, cô có chút lương tâm không vậy, trước đây lúc cô còn là người mới, ai đã nâng đỡ cô, giới thiệu phim cho cô quay? Hiện tại cô lại bỏ đá xuống giếng?"
Mỹ Hân lập tức nổi giận, chỉ trích đối phương.


Vương Phi Lan này là một tay Phương Y Thần nâng đỡ lên, kết quả Phương Y Thần mất chỗ đứng rồi, cô ta trở mặt vô tình không nói, bây giờ còn bỏ đá xuống giếng.

Đơn giản là không bằng súc sinh.

Hửm?
Vương Phi Lan nhíu mày liễu một cái, sau đó hung hăng tát vào mặt Mỹ Hân.

Cá tát này trực tiếp đánh cho Mỹ Hân tỉnh mộng, trên gương mặt lập tức nhiều hơn một dấu bàn tay.

Mỹ Hân uất ức khóc, trừng mắt với Vương Phi Lan nói:
"Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
Vương Phi Lan cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói:
"Một trợ lý nhỏ nhoi còn dám khoa tay múa chân với Vương Phi Lan tôi? Cô thật sự cho rằng chủ nhân nhà cô còn là Thiên Hậu sao?"
"Chủ nhân của cô tôi còn không để vào mắt, cô là cái thá gì chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui