Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy xuất hiện thì trong mắt Uông Minh Triết đầy hận ý, có một loại trò đùa mèo vờn chuột.
Cứ như thể Lâm Thiệu Huy đã là con cá trên thớt của anh ta, vậy nên anh ta có thể tùy ý làm thịt!
Lần này, anh ta thề rằng sẽ không bao giờ để đồ bỏ Lâm Thiệu Huy sống sót rời khỏi đây!
“Lâm Thiệu Huy, tôi đã đợi anh rất lâu!”
Uông Minh Triết u ám bước đến, trên mặt có một nụ cười chế giễu.
Vào lúc này sát khí của Lâm Thiệu Huy dâng trào, lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Vợ tôi đang ở đâu?”
“Đừng lo lắng, hiện tại cô ta không sao, nhưng lát nữa thì tôi không thể đảm bảo được!”
Uông Minh Triết cười khoái chí và chế nhạo Lâm Thiệu Huy: “Anh nói anh thực sự là một sao chổi mà.
Nếu anh thành thật giao vợ của mình cho tôi thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?”
Nói tới chỗ này thì khuôn mặt của Uông Minh Triết thể hiện niềm vui được trả thù, và cả khuôn mặt bỗng trở nên hết sức dữ tợn: “Đến kết cục của ngày hôm nay đều là do anh làm hại! Sau một thời gian nữa thì hai con chó các người sẽ phải trả giá đau đớn vì đã xúc phạm tôi, ha ha ha!”
Uông Minh Triết cười lớn.
Bởi vì trong mắt anh ta thì Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đã chết rồi!
Lâm Thiệu Huy cau mày, lúc này đã mất kiên nhẫn rồi, lạnh lùng nói: “Hoặc là dẫn đường, hoặc là chết!”
Lâm Thiệu Huy rất tức giận!
Vì vậy, anh không quan tâm đang ở đâu hay ai đứng sau Uông Minh Triết...!
An chỉ biết rằng nếu ai dám làm tổn thương người phụ nữ của mình thì anh sẽ san bằng chỗ này và giết tất cả mọi người!
Nghe những lời này thì Uông Minh Triết rõ ràng là ngẩn ra, sau đó anh ta cười: “Tôi sợ quá, một tên rác rưởi ỷ lại vào vợ lại dám kiêu ngạo như vậy? Khi gặp người sau lưng tôi thì sợ anh còn không kịp khóc!”
Theo ý kiến của anh ta thì hiện tại Lâm Thiệu Huy chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi sau khi nhìn thấy người cường giả đó thì Lâm Thiệu Huy sẽ hoàn toàn tê liệt.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ u ám của Lâm Thiệu Huy, trong lòng nổi lên một cảm giác vui sướng sâu sắc, cố ý trì hoãn thời gian rồi nói: “Phải nói vợ anh ta đúng là khuynh quốc khuynh thành, ngay cả khóc lóc cũng điềm đạm đáng yêu như vậy!”
“Có hương vị, quá có hương vị! Lúc này, cô ta có thể đã hầu hạ chủ nhân bên trong, chắc đang rất thoải mái!”
“Theo ý của tôi thì anh không nên đi vào tự chuốc lấy nhục nhã, lỡ như vợ của anh vừa biết mùi vị, còn trách anh quấy rầy nhã hứng của cô ta thì thật không tốt!”
Ầm!
Khoảnh khắc khi anh ta vừa dứt lời thì sát ý vốn đã ngủ yên bấy lâu nay của Lâm Thiệu Huy bùng phát hoàn toàn.
Một đôi tay đẫm máu giết chết vô số người đột nhiên túm lấy cổ họng Uông Minh Triết, cả người đột nhiên nhấc lên!
“Anh, cho rằng tôi đang nói đùa với anh?”
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy vô cùng u ám, giọng nói run lên mang theo sát khí nồng đậm.
“Anh!”
Lúc này, Uông Minh Triết toàn thân đột nhiên căng cứng, giống như rơi vào hầm băng, sợ hãi tột cùng.
Vẻ mặt u ám cùng lời nói tức giận đều lộ ra sát ý kinh khủng, khiến anh ta vô cùng bất an.
Làm thế nào mà người đàn ông này có thể sở hữu một khí thế đáng sợ như vậy?
“Tôi...!tôi dẫn đường!”
Uông Minh Triết nhanh chóng run lên, anh ta cảm thấy nếu dám làm nhục anh thì đồ bỏ đi này nhất định sẽ giết anh ta ngay tại chỗ!
Lâm Thiệu Huy đột nhiên ném Uông Minh Triết xuống đất, khiến anh ta choáng váng, hồi lâu không dậy nổi!
Ngay lúc này thì anh ta mới ngoan ngoãn đứng dậy dẫn đường, nhưng sâu trong mắt lại hiện lên vẻ oán hận tột cùng!
Chờ đó đi đồ bỏ đi gặp người đó xong thì tôi xem anh còn kiêu ngạo được bao lâu!
Đến lúc đó thì tôi nhất định phải làm cho anh chết không có chỗ chôn!
Ầm! Không lâu sau, Uông Minh Triết đẩy cửa trang viên ra, lúc bước vào thì trên mặt anh ta tràn đầy oán độc.
Có vẻ như Lâm Thiệu Huy đã là con rùa trong bình của anh ta!
Sau đó!
Lâm Thiệu Huy đột nhiên nhìn thấy Bạch Tố Y gia quỳ trên mặt đất, khe khẽ khóc nức nở, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
Nhìn thấy tư thế khuất nhục của cô thì vẻ u ám của Lâm Thiệu Huy bất giác tăng thêm mấy phần.
Bạch Tố Y lúc này đột nhiên quay người lại, vừa nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, cô liền giật mình.
Thế rồi, những giọt nước mắt tủi thân và tuyệt vọng như một con đê, trào dâng dữ dội!
Ngay lúc này, cô khàn khàn kêu lên: “Đi đi! Chống, sao anh lại ở đây, không phải em đã bảo anh đi rồi sao Anh đi mau đi!”
Chỉ là Lâm Thiệu Huy không lùi bước mà tiến lên, chậm rãi đi về phía Bạch Tố Y, ánh mắt tràn đầy cưng chiều và yêu thương vô hạn: “Anh đã thề sẽ để cho em bình anh một đời, vô ưu như lúc ban đầu!”
Nói xong thì Lâm Thiệu Huy đã ôm Bạch Tố Y vào lòng và nhẹ nhàng nói: “Anh không thể thất hứa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...