Editor: Tịnh Vũ
(Cùng sự hỗ trợ của editor Khuynh Tiếu và Bòn Idlehouse)
Sáng sớm hôm sau, hoàng đế Hiên Viên Quốc bèn thay mặt Hiên Viên Lăng thiết đãi một bữa tiệc đưa tiễn ngay bên ngoài cửa phía tây kinh thành.
Nắng thu khoe thắm, gió thoảng qua, cánh hoa màu đỏ thẫm nổi trên mặt nước khẽ dập dềnh theo sóng lăn tăn.
Bên trong lương đình, trên bàn cẩm thạch xám trắng bày rất nhiều cao lương mỹ vị, nhưng cũng chưa có động qua, ngược lại trên mặt đất nghiêng ngã ngã hết mấy vò rượu.
Lục Ly yên tĩnh đứng ở một bên, nhìn thấy có mấy đại thần đến mời rượu Hiên Viên Lăng, nhưng trên tay Hiên Viên Lăng rượu trong ly vẫn nguyên như cũ.
"Lần này Vương gia đi biên thành Lãng Quốc, nếu có thể cùng biên thành đạt được thỏa thuận, vậy đối với Hiên Viên Quốc chúng ta vô cùng có lợi."
Một đại thần run rẩy giơ ly rượu, cao giọng mở miệng nói với Hiên Viên Lăng.
Lục Ly khẽ nhíu mày, biên thành Lãng Quốc dường như đúng là ở khu vực Hoa Tuyết Sơn này, thì ra đã dựng lớp ngụy trang như vậy sao? Thu hút toàn bộ những tâm tư toan tính bất thường hết vào đây, sau đó một phát diệt sạch. Người nam nhân này, quả nhiên mưu lược hơn người.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Bản thân là nhân vật chính trong tiệc rượu lúc này, nhưng khi thấy nàng trong chớp mắt kia nổi lên ưu tư, hơi nghiêng người, thấp giọng nói.
"Ta đang suy nghĩ, cũng không phải bởi vì ngươi đang đeo mặt nạ, cho nên không có cách nào uống rượu." Lục Ly giương môi, đáy mắt lướt qua một tia giảo hoạt.
Hiên Viên Lăng ngẩn ra, lại khẽ cười nói: "Dĩ nhiên không phải, bọn họ đều không có tư cách để Bổn vương uống rượu mời của họ." Giọng nói tuy nhẹ, nhưng lại không che giấu được vẻ cuồng ngạo trong đó.
Lục Ly ngầm oán thầm, được rồi, người nam nhân này còn rất ngông cuồng. Trong lúc đang suy tư, bỗng nhiên phát hiện được có một ánh mắt vững chắc dán trên người mình, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của người kia, cũng có thể cảm nhận được trong ánh mắt ấy mang đầy hung ác cùng sát ý.
Lục Ly liếc mắt nhìn một vòng, lại thấy Thừa tướng Văn Kiến mặt mày tươi cười nâng ly với Hiên Viên Lăng, trong miệng vừa nói cung kính vừa giả tạo ca ngợi, thấy trên mặt tràn đầy nếp nhăn bởi vì nụ cười khuếch đại mà xếp thành từng rãnh, Lục Ly không nhịn được cười nhẹ một tiếng, vị Văn Kiến này cũng coi như nhân vật âm hiểm. Kẻ thù giết con trai của mình đang ở trước mắt, giờ phút này vẫn còn có thể nâng rượu nói vui vẻ.
Mặt trời dần lên cao, bữa tiệc đưa tiễn cuối cùng cũng kết thúc giữa lúc mọi người mang nhiều tâm trạng khác nhau.
Lục Ly lên xe ngựa, Hiên Viên Lăng theo sát phía sau. Hiên Nhất đứng ở sau lưng trong giây lát kinh ngạc.
"Ta lên trước đánh xe." Hiên Lục mở miệng nói, dứt lời, tung người nhảy lên càng xe, bánh xe bắt đầu chậm rãi chuyển động, chạy về phía trước.
Hiên Nhị gật đầu một cái, lập tức xoay người rảo bước về phía chiếc xe ngựa đang chạy.
"Đệ còn không đi sao?"
Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh mình, Hiên Nhất mới hoàn hồn lại, vội vàng đi theo sau lưng.
" Huynh, tại sao chủ tử lại cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa, không phải từ trước đến giờ chủ tử đều không cho phép người khác đến gần ngài một thước hay sao? Ngay cả chúng ta cũng..."
"Những thứ này đệ không cần phải để ý đến." Hiên Nhị khước từ cắt đứt nghi vấn của hắn, dừng một chút, lại nói tiếp: "Người nữ nhân này đối với chủ tử mà nói, lại không giống nhau. Đệ chỉ cần hoàn thành tốt bổn phận của mình là được."
Phía sau xe ngựa hai người mỗi bên yên lặng, phía trước xe ngựa cũng rơi vào trong không khí quỷ dị.
Bề ngoài xe ngựa không nhìn ra được vẻ sang trọng hoa lệ, ngược lại bên trong lại khác cảnh tượng bên ngoài một phen. Không gian ở đây rộng rãi, thậm chí vừa vặn để một cái sạp nhỏ đẹp đẽ, có thể cho một người nằm. Giữa không gian bày một cái bàn tử đàn thấp, trên bàn bày một ít giấy và bút mực, ngoài ra còn để một ít bánh vụn vặt cùng một bình trà xanh thuận tiện khi trò chuyện.
Mặc dù không gian rộng rãi, khoảng cách giữa hai người cũng không xa.
Lục Ly đang thoải mái xem quyển sách trên tay, vẻ mặt yên tĩnh. Mới vừa lật qua một trang, quyển sách trên tay lại không cánh mà bay, nâng mắt, khẽ nhíu mi nhìn đầu sỏ cướp đi quyển sách trong tay mình, có chút mất bình tĩnh.
Ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên trang sách, Hiên Viên Lăng nâng mắt nhìn thẳng nàng, "Ngươi thích xem quốc sử?"*
(*cuốn sách ghi lại lịch sử của một nước hay một triều đại)
Lục Ly chỉ cảm thấy trong chốc lát kia lại có một loại cảm giác bị nhìn thấu, mặc dù không thấy được vẻ mặt của hắn dưới mặt nạ, nhưng giống như không thể nào lẩn trốn vậy. Hạ mi mắt, cúi đầu đáp một tiếng, nghiêng người sang, đưa tay cầm một khối bánh ngọt tinh xảo được bày ở trên bàn nhỏ. Mùi thơm ngọt ngào tràn ngập vào miệng, Lục Ly đối với tài nấu nướng của đầu bếp vương phủ lại rất hài lòng, tiện tay cầm khối bánh ngọt thứ hai lên, nhưng tay giữa đường lại chuyển phương hướng sang chỗ khác.
Hiên Viên Lăng đẩy mặt nạ bằng bạc lên, một tay cầm cổ tay trắng ngọc mảnh mai kia, đem tay ngọc đang kẹp miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng mình, đầu lưỡi trong lúc vô tình như lướt qua đầu ngón tay.
Lục Ly cảm nhận được ở đầu ngón tay ướt át, lại khiến thân thể cứng đờ, vẫn có chút chưa hoàn hồn lại.
"Mùi vị cũng không tệ lắm, ái phi có muốn tiếp tục hầu hạ Bổn vương không? Vừa vặn cho ái phi một cơ hội thuận tiện tìm hiểu Bổn vương, thế nào?"
Lục Ly cũng không bỏ lỡ nụ cười hồ ly kia chợt hiện lên rồi biến mất, ung dung đứng dậy, đi tới chỗ Hiên Viên Lăng.
"Thiếp thấy Vương gia có vẻ hơi mệt, hay là để thiếp hầu hạ Vương gia nghỉ ngơi đi." Vừa nói, khóe miệng lại lộ ra nụ cười mị hoặc chói mắt.
Trong mắt Hiên Viên Lăng xẹt qua một đạo ánh sáng, giống như phối hợp mà xê dịch thân hình ngồi bên cạnh sạp nhỏ, ánh mắt nóng rực nhìn Lục Ly, dường như thật đang đợi nàng hầu hạ vậy.
Lục Ly chậm rãi đến gần, kiếp trước là sát thủ, tuy rằng việc bắn người là loại thường xài nhất cũng là phương pháp trực tiếp nhất, nhưng thỉnh thoảng cũng cần trong lúc vô tình mà lấy mạng người. Mà việc này, sắc dụ chính là một trong những loại kỹ năng chuyên môn cần nắm rõ. So sánh mà nói, Rose ở trong "X" ở thuật mị hoặc giết người đặc biệt rất nổi danh, cũng rất ít người trông thấy sát thủ đứng đầu Linh (Zero) dùng loại thủ đoạn này. Thật ra mà nói, năng lực của Linh ở phương diện mị thuật không hề kém so với Rose, chỉ là bởi không thường dùng nên không phát hiện. Đối với lấy sắc giết người, Linh cũng không hẳn mang thành kiến, ngược lại đối với Linh mà nói, một phát súng lấy mạng nếu so với lấy sắc dụ mục tiêu tốn thời gian lại sảng khoái hơn nhiều.
Lúc này Lục Ly cùng dáng điệu thường ngày an tĩnh lạnh lùng hoàn toàn bất đồng.
Mí mắt khép hờ, trong con ngươi nổi lên từng đợt sóng gờn gợn, song lại lơ đãng để lộ ngàn vạn nét phong tình, môi hồng hé mở, hàng răng trắng bóng như ẩn như hiện. Cả người tản mát hơi thở quyến rũ say lòng, diễm lệ mà không tục tằn, yêu kiều mà không ra vẻ. Phảng phất như yêu tinh ẩn náu trong núi rừng, nhưng so với yêu tinh lại hơn vài phần tinh khôi xinh xắn, mất đi giả tạo, trời sinh hoàn mỹ.
Chỉ thoáng một cái, Lục Ly đã đến bên cạnh sạp nhỏ, vốn dĩ ống tay áo bởi vì cánh tay hơi nâng lên mà nhàn nhạt tuột xuống dọc theo khuỷu tay, lộ ra một phần cánh tay trắng ngọc noãn nà, ngón tay linh động chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng cởi đai lưng bên hông của Hiên Viên Lăng, Lục Ly cảm nhận được hô hấp của nam nhân bỗng nhiên tăng lên, ý cười trong mắt càng nồng hơn, cúi người, ở trên mặt nạ nhẹ nhàng hôn một cái, đầu tựa vào đầu vai rắn chắc, hô hấp như có như không lướt qua cổ nam nhân, hai tay phía dưới lại lặng lẽ di chuyển, vòng qua hai cánh tay nam nhân, từ trước ngực nhẹ nhàng vòng qua.
------đôi lời bên ngoài------
Hắc hắc, hai tiểu hồ ly giảo hoạt đang nói chuyện a ~
Mọi người đoán một chút xem tiểu hồ ly nào sẽ thắng a ~, chương sau sẽ công bố câu trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...