Ma Vương Độc Phi

Editor: Tịnh Vũ

Sau khi thành thân được mấy ngày, trừ ngày thứ nhất Hoàng Đế Hiên Viên Quốc đem tặng hai nữ nhân vào phủ, dẫn tới những cuộc bàn tiếu nho nhỏ bên ngoài, thì Lăng vương phủ cũng như ngày thường khôi phục yên tĩnh.

Đối với việc sau khi thành thân Hiên Viên Lăng lại không cùng nàng vào cung yết kiến vị hoàng đế kia, Lục Ly cũng không để ý chút nào. Nhưng thông qua mấy ngày này quan sát, đêm thành thân có hai tên hoàng tử đến thăm dò, ngày thứ hai sau khi thành thân lại đưa vào phủ hai nữ nhân, những việc này cũng khiến nàng mơ hồ suy đoán ra được thái độ đối xử của Hoàng Đế Hiên Viên đối với người em trai duy nhất này.

Lục Ly cũng không muốn cùng Hiên Viên Lăng có tiếp xúc quá nhiều, người nam nhân kia đối với nàng mà nói có tính nguy hiểm nhất định. Mặc dù bản thân thích cảm giác khiêu chiến kích thích không hợp với hoàn cảnh hiện tại này, nhưng là, không thích làm chuyện không nắm chắc. Nơi Vương phủ này khắp nơi đều lộ ra một loại khí tức không giống bình thường, trước khi chưa nắm rõ hoàn toàn mọi thứ nơi này, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Chẳng qua là Hiên Viên Lăng tựa hồ như không hề nghĩ như vậy, đêm động phòng ấy đến dò xét, tay chân tiếp xúc là vô tình hay cố ý, thậm chí để cho nàng lấy thân phận nữ chủ nhân của Vương phủ mà an bài hai ả được đưa vào phủ kia, cũng khiến cho nàng sinh lòng cẩn trọng, gần như cho phép bản thân tự quyết định, dẫu sao, mình cũng không phải là Lục Ly chân chính, nếu để cho kẻ khác biết lai lịch thật sự của bản thân, sợ rằng sẽ dẫn tới hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Ngoài dự tính là, bắt đầu từ hôm qua, Hiên Viên Lăng không có xuất hiện trong tầm mắt nàng. Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng khiến nàng thảnh thơi không ít.

Lục Ly nửa nghiêng người dựa ở trong đình, nhìn trong vườn một mảnh hoa hải đường kiều diễm nở rộ, trong lòng nghĩ thầm.

“Vương phi.”

Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang bên tai, Lục Ly nâng mắt, nhìn nam tử mặc quần áo màu xanh nửa cúi đầu đứng trước mặt mình, là tổng quản vương phủ - Hà Thiêm.

“Hà tổng quản, có chuyện gì không?” Lục Ly nhẹ nhướng mi, mặc dù bản thân lấy danh nghĩa Công chúa Phong Quốc gả vào Lăng vương phủ, nhưng tất cả người làm trong vương phủ đối với nàng đều là thái độ cung mà không kính, hoặc có thể nói, bản thân trong ánh mắt của họ cũng không có loại gọi là thừa nhận. Nhưng Lục Ly cũng không thèm để ý, nàng đối với vị trí Vương phi này cũng không có quá nhiều hứng thú.


Hà Thiêm hơi chần chờ một chút, mở miệng nói: “Không biết Vương phi hay không đã quen thuộc Vương phủ?”

Lục ly gật đầu một cái, Lăng vương phủ cũng không quá lớn, đại khái bố trí rất dễ dàng liền có thể nắm được. Có chút ngoài dự tính là, lúc đến Tây viện, cổng chính nơi đó nhưng lại khóa chặt. Tử Diệp nói nơi đó đã bị bỏ hoang, nhưng Lục Ly cũng không bỏ lỡ thần sắc sợ hãi chợt lóe trong mắt nàng rồi biến mất. Cái loại sợ hãi đó không giống với hoảng sợ, mà là một loại kinh sợ khi đối mặt với cái chết.“Thuộc hạ muốn nhắc nhở Vương phi nên biết một chút, xin Vương phi nhất định không nên đi dến Tây viện. Đây cũng là một quy định trong Vương phủ, nếu không, bất kể người nào xông vào, cũng phải nhận sự trừng phạt của Vương gia.”

“ Ừ, ta biết.” Cố ý đến để nhắc nhở mình sao? Lục Ly khẽ nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái.

Hà Thiêm nhưng là rét lạnh một cái, tựa như lúc đó có cái liếc qua trong ánh mắt kia, che giấu sự rung động trong lòng, cúi đầu thi lễ một cái, vội vàng xoay người rời đi.

...

Màn đêm dần dần hạ xuống, vầng trăng sáng từ từ nhô lên, treo ở giữa những nhánh cây rậm rạp, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống.

Mặt trăng trên cao vô cùng tuyệt đẹp, Lăng vương phủ dường như rơi vào giữa một mảnh yên lặng lạnh lẽo.

Lục ly đứng ở bên cửa sổ, giương mắt nhìn khoảng không giữa trời, khẽ cười một tiếng, “Hiếm khi nào trăng đẹp như vậy, không ra tâm sự một chút sao?” Vừa nói, một tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ, xoay người khẽ cười, nhìn vào một góc nhỏ trong bóng tối, nhưng trong mắt lại một mảnh lạnh lẽo.

Trong đêm tối một bóng người từ từ đi ra, thân hình mảnh khảnh, là một nữ nhân.


Lục ly nhíu mày một cái, bên người Hiên Viên Lăng người người võ công đều bất phàm, không thể nào không phát hiện có người xông vào Vương phủ.

Nữ nhân che mặt trong mắt lộ ra thần sắc nghi ngờ, tựa hồ có chút kinh ngạc khi Lục Ly có thể nhận ra được sự tồn tại của nàng.

“Lục Ly, vì sao ngươi lại làm trái ý của chủ tử, gả vào Lăng vương phủ.” Nữ nhân vận hắc y nhìn Lục Ly lạnh lùng mở miệng.

Lục ly ngạc nhiên, chủ tử? Chẳng lẽ Lục Ly trước kia lại là thủ hạ là của người khác sao? Nhưng là cổ thân thể này cũng không có chút võ công.Sự ngạc nhiên kia những chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, nhanh đến nỗi không tài nào nắm bắt.

Hắc y nữ nhân thấy nàng không đáp lời, trên mặt lướt qua vẻ chán ghét, đến gần một bước, “Hay là, do lấy trộm ngọc ấn thất bại, cho nên ngươi muốn chạy trốn khỏi chủ tử?”

Trộm ngọc ấn? Lần này càng khiến Lục Ly kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu nữ từng hiền lành hồn nhiên trong trí nhớ lại làm ra chuyện như vậy, tuy sau đó bởi vì hãm hại mà tính cách trở nên cực đoan, nhưng cũng không giống như nàng có thể làm chuyện này.

“Vì sao ngươi không trả lời?!” Hắc y nữ nhân có chút tức giận, Lục Ly trước mắt này cùng với nữ nhân hèn mòn ngu xuẩn trước kia bản thân từng nhìn thấy có chút bất đồng, nhưng dù có thay đổi thì càng khiến nàng thêm khinh bỉ.

“Ta không có.” Chẳng qua bản thân đang ở trong cổ thân thể này, thay thế Lục Ly trước kia trả lời. Lục Ly trước kia cũng không có ý định gả vào Lăng vương phủ, chỉ bởi vì bị đánh tàn nhẫn mà hương tiêu ngọc vẫn, sở dĩ có kết quả như vậy, cũng có thể như trong miệng nàng ta nói, tên hoàng thượng kia nắm được chứng cứ nàng lấy trộm ngọc ấn. Bất quá, dường như từ khi mình tỉnh lại, liền chưa thấy qua chủ tử trong miệng nàng ta. Hừ, xem ra Lục Ly chỉ là một con cờ! Bản thân nàng cũng không muốn bị cuốn quá nhiều vào cuộc phân tranh, nhưng là, bản thân nhất định phải tìm hiểu rõ, rốt cuộc cổ thân thể này trước đây như thế nào lại lâm vào hoàn cảnh này, tình huống tựa hồ có chút phức tạp.

“Ta không muốn cùng ngươi nói nhảm, bất kể trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, nhưng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chủ tử giao cho ngươi.” Hắc y nữ nhân siết chặt bội kiếm bên hông, giọng càng phát ra sát khí.


“Nhiệm vụ gì?”

“Ngươi nghĩ biện pháp từ trong tay Hiên Viên Lăng lấy một viên ngọc, khối ngọc này cùng những loại ngọc khác có chút bất đồng, ngọc Lễ Tuyền Chỉ Thuỷ đang ẩn chứa bên trong đó.”

Lục Ly khẽ híp mắt một cái, Lễ Tuyền Chỉ Thủy? Đó chính là đồ mà sau ngày thành thân thứ hai Hiên Viên Lăng đã cho bản thân nàng xem qua. A, xem ra chuyện này càng ngày càng hứng thú.

“Hiên Viên Lăng là người cẩn thận, nhiệm vụ này ta không có cách nào hoàn thành.”

“Ngươi!” Hắc y nữ nhân tựa hồ không ngờ rằng Lục Ly lại thẳng thắn phản bác, kiềm chế ý định muốn rút kiếm, trong ánh mắt đầy miệt thị lướt qua trên mặt nàng, “Ngươi không phải từ trước đến giờ đều lấy sắc dụ người sao? Bằng sắc đẹp này, câu dẫn Hiên Viên Lăng hẳn rất dễ dàng đi.”

Lục ly khẽ cười cười, nhưng cũng không đáp lời.

Hắc y nữ nhân thấy nàng lại không phản bác mình, trong lòng tức giận ngày càng tăng. Trong mắt sát khí chợt lóe lên, “Nếu như ngươi không còn sử dụng được, ta liền thay chủ tử giết ngươi!”

Lục ly vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa.

Hắc y nữ nhân vừa muốn động thủ, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, hung ác trợn mắt nhìn Lục Ly một cái, đẩy cửa sổ ra, xoay người nhảy vào trong bóng đêm.

Lục ly nhẹ bước tới cửa, nhìn thấy mấy đạo thân ảnh tập trung tại một chỗ, tiếng đao kiếm va chạm ở trong đêm an tĩnh này rất là vang dội. Trên mặt lộ ra suy nghĩ, vừa muốn xoay người, nhưng ánh mắt liền lướt qua một đạo thân ảnh ở góc tường, đang định bỏ chạy theo một hướng khác.


Cơ hồ không kịp suy tính, Lục Ly ẩn mình vào bóng đêm, bám sát phía sau bóng người kia. Thân ảnh kia nhún nhảy mấy cái, đi đến hướng của Tây viện, trong nháy mắt từ tường cao nhảy vào, biến mất không thấy.

Lục Ly cau mày, nín thở tập trung lắng nghe bốn phía, nhưng phát hiện trừ tiếng gió ra thì không ccó những thanh âm khác.

Suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng tung người, nhảy vào trong vườn.

Trong vườn hết sức an tĩnh, Lục Ly tầm mắt chuyển động, liền đem toàn bộ cảnh sắc bên trong sân thu vào trong mắt. Bên trong viện so với ngoại viện càng đơn giản hơn, thậm chí không có núi giả ao nhỏ, chỉ là một khối đất bằng phẳng, dọc theo chỗ tường trồng một hàng mẫu đơn, lá xanh mượt, hoa mẫu đơn giữa dàn lá nhọn, kiều diễm như máu, ở trong gió đêm khẽ run.

Lục Ly đảo mắt khó hiểu, bây giờ cũng không phải là mùa ấm áp, vì sao hoa mẫu đơn lại nở rực như vậy?

Ánh mắt lướt qua cửa gỗ màu đỏ ở giữa, nhẹ bước đến gần, đang lúc thân hình định lách vào trong phòng, nhưng sau một giây liền dừng bước, bởi vì sau gáy sát khí ác liệt tấn công tới, chẳng qua trong nháy mắt, Lục Ly đang định rút chủy thủ ra, một đạo lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, máu tươi từ từ chảy xuống.

“Ngươi quả nhiên tới đây.”

Thanh âm quen thuộc vang lên, lạnh đến thấu xương.( Giọng của ai nhỉ? Đố mọi người đấy ^v^)

--------------------------

P.s: Mọi người ơi,^^. Hí hí, ta sẽ cố gắng hoàn thiện thật tốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui