Người trên nhân thế (2)
Tí tách tí tách.
Ánh sáng trong hang động dưới lòng đất rất mờ nhạt, nước nhỏ giọt trên vách đá hòa cùng máu đen đang tí tách chảy ra từ cánh tay trái bị đứt của lão áo xám.
Thế nhưng lão cứ như không có cảm giác.
Thân phận bị người ta nói toạc ra, nhất là khi kẻ lạ mặt kia nói bằng giọng điệu hết sức quen thuộc, một ma đầu như Thiên Khôi cũng khó mà không giật mình được.
Khi nhìn vào đôi mắt đang cười kia, lòng lão bỗng dâng lên cảm giác quỷ dị khó tả, cứ thấy tên này thật sự bất thường.
Lão nheo mắt: "Thằng nhóc quỷ, mày biết ta à?"
"Chẳng những biết, mà còn là người quen nữa kia." Yến Nguy Lâu rất hòa nhã, đồng thời thỏa mãn lòng hiếu kỳ của lão, "Hộ pháp của Âm Khôi Môn có Thiên Khôi và Địa Khôi.
Phải không?"
Lời chưa dứt hẳn, một cụm sương đen lớn nổ tung trước mặt Yến Nguy Lâu, hàng ngàn hàng vạn mũi kim nhỏ như lông trâu ẩn giấu trong sương mù bắn tới tấp về phía hắn! Dù là đối mặt với một người có tu vi thấp kém hơn mình rất nhiều như Yến Nguy Lâu, ma đầu Thiên Khôi này vẫn không do dự ra tay trước.
Tên nhóc này thật sự quá kỳ dị, dù đối phương vẫn cứ cười vô hại, lòng Thiên Khôi vẫn có dự cảm nguy hiểm.
Chỉ riêng việc hắn có thể lặng lẽ đi theo mình bấy lâu, Thiên Khôi đã không dám sơ suất.
Vì vậy, lão vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Tiếng ma quỷ khóc gào u oán vang lên, dường như có vô số gương mặt quỷ hung ác hiện ra giữa sương đen, có già có trẻ, hốc mắt chúng trống rỗng, không có trí tuệ, chỉ biết há miệng cắn về phía Yến Nguy Lâu.
Cùng lúc đó, hang động rung lắc dữ dội, phía sau màn sương cuồn cuộn, một bàn tay xanh tay khổng lồ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đập thẳng xuống đầu Yến Nguy Lâu.
Lão già Thiên Khôi thì nhân cơ hội đó vung tay áo lên, bay về phía sâu trong hang động như một con dơi to lớn.
Yến Nguy Lâu lạnh mặt, sức mạnh thần hồn ào ạt quét ra cùng sát khí nồng đậm như núi thây biển máu.
Những linh hồn đang xông đến biến mất trong chớp mắt như tảng bơ bị nung chảy.
Một tiếng vang trầm đục vang lên trong hang động, chủ nhân của bàn tay khổng lồ màu xanh đen ngã sụp xuống đất.
Sương đen vờn quanh người, gương mặt nó đờ đẫn hung ác, vô số những dòng khí lưu chuyển quanh thân, đây là một con thi khôi đã mở được cửa trời, sắp vào cảnh giới Thấu Suốt.
Thi khôi như bị sát khí chọc giận, hai mắt đỏ bừng, càng hung tợn hơn trước.
Yến Nguy Lâu không rối loạn chút nào, mũi chân chạm nhẹ lên mặt đất một cái, thân hình lướt thẳng về phía sau như gió.
Hai chân hắn lướt đi trên mặt nước, tay áo tung bay, chẳng khác nào đi trên đất bằng.
Yến Nguy Lâu vươn tay về phía dưới làm động tác bắt lấy.
Tiếng "rào rào" vang lên, một luồng nước trong suốt đã chảy vào tay hắn, rồi biến thành hàng trăm giọt nước long lanh lơ lửng trong không trung theo từng cử động của ngón tay.
Ánh sáng mờ mờ rọi xuống từ khe hở trên vách đá, chân hắn chạm lên mặt nước, áo trắng tinh không vương bụi trần, vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt đen sâu thẳm không gợn sóng, vô số giọt nước nhỏ bé dường như ngưng tụ trước mặt hắn tạo thành một bức tranh lớn.
Tất cả chỉ xảy ra trong một thoáng chốc.
Một giây sau, bức tranh kia đột nhiên vỡ tan, mỗi giọt nước trong vắt hóa thành thứ ám khí đáng sợ nhất trên thế gian, bắn tung ra bốn phía.
Xèo xèo...
Một bầu trời nước hòa lẫn với kiếm khí sắc bén xuyên qua màn sương đen, âm thanh dữ dội vang lên như một chảo dầu nóng đang sủi bọt.
Sau khi đi xuyên qua màn sương, những giọt nước kia đánh trúng toàn bộ khớp xương quan trọng của thi khôi, kiếm khí mỏng manh ẩn giấu trong đó phóng ra sau khi giọt nước vỡ tan, cắt vào cơ thể cứng rắn vô cùng của nó.
Miệng thi khôi phát ra tiếng gầm rú vô nghĩa, nó bước dài đến trước mặt Yến Nguy Lâu, nhưng đáng tiếc đối phương lại nhanh hơn nó.
Vào lúc màn nước bị bắn ra, hắn đã nghiêng người phóng lên, tay lướt qua thắt lưng, dải lụa mềm mại quấn trên eo lập tức duỗi thẳng và cứng lại nhờ vào kình lực của bản thân Yến Nguy Lâu, trở thành một thanh kiếm sắc bén khôn cùng.
Dải lụa trắng như tuyết vẽ ra một quỹ tích hết sức tự nhiên trên không trung, như hoa tuyết đang bay, trăm sông về một biển, như sao băng rơi từ tầng trời cao vút, như trời đất tự nhiên này mượn tay hắn thi triển ra, không hề có vẻ gượng ép.
Sương đen tan biến, một vết kiếm chém trúng vào giữa ngực thi khôi, nó lập tức ngã xuống đất, mỗi một khớp xương đều bị nghiền thành bụi, xem như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Chỉ một kiếm được tung ra, chân khí trong người đã cạn kiệt, Yến Nguy Lâu nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Ngay vào lúc hắn chưa kịp khôi phục sức mạnh, một âm thanh nhỏ bé rất khó chú ý đến vang lên.
Một điểm sáng bắn thẳng về phía đầu hắn, nhanh như một vệt sao băng lướt qua, chỉ còn lại cái bóng mờ ảo.
Trời đất trước mắt gần như ảm đạm đi, một hơi thở âm u, lạnh lẽo và nặng nề xuyên vào thần hồn của hắn.
Muôn vàn ma quỷ đang khóc gào, sương giá phủ khắp bầu trời, khiến người đang sống hóa thành tượng băng...!Vô số ảo ảnh kỳ lạ xuất hiện trong nhận thức của Yến Nguy Lâu, hắn đứng đờ ra tại chỗ, hai mắt dần dần mất đi tiêu điểm.
"Thằng ranh này đúng là đáng chết! Lãng phí một cây Thực Cốt Đinh của lão phu rồi!" Không biết từ khi nào, Thiên Khôi đã xuất hiện trở lại.
Lão hung ác trừng mắt nhìn người áo trắng đang ngơ ngác đứng yên tại chỗ, miệng vừa ho ra một búng máu, lạo không thể không ôm ngực bằng cánh tay còn sót lại, rồi lảo đảo tiến lại gần: "Khục khục khục!"
Nghĩ đến những gì mình gặp phải trong khoảng thời gian này, gương mặt già nua nhăn nheo như vỏ cây khô của Thiên Khôi toát ra vẻ âm u, độc địa: "Con mụ điên Dao Quang! Nếu không phải vì ả bất chấp trắng đen ra tay với lão phu tạo thành tổn thương nghiêm trọng đến nền tảng, thì bây giờ lão phu làm gì đến nông nỗi bị mấy thằng nhãi ranh bắt nạt thế này!"
Lão lắc lư đi đến trước mặt Yến Nguy Lâu, vươn ra bàn tay giống hệt chân gà của mình, thúc giục Thực Cốt Đinh liên kết với tinh thần của mình: "Hê hê, trở lại đây đi, bảo bối!"
Thực Cốt Đinh không phản ứng.
Thiên Khôi sửng sốt, vội vàng vận dụng cách thức luyện tế để khởi động vài lần.
Thực Cốt Đinh vẫn không có phản ứng.
Thế rồi, một giọng nói trong vắt dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai lão: "Cái này à? Trả cho ngươi."
Lão bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.
Một giây sau, Thiên Khôi thấy thần hồn nhói đau, rồi không thể kiềm chế được tiếng thét đau đớn, lão ngã ngửa ra sau, cánh tay duy nhất còn sót lại ôm lấy đầu, cơ thể lăn lộn vật vã trên đất.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, trong lúc mơ màng, lão cảm thấy dường như mình đã rơi vào núi đao biển lửa, mỗi phân mỗi tấc của thần hồn đều đang gào thét.
Giọng nói nửa rõ ràng nửa xa xăm như vọng lại từ trời cao lọt vào tai lão: "Dạy ngươi cách dùng chính xác của Thực Cốt Đinh miễn phí nhé, không cần cảm ơn."
Không rõ từ khi nào, Yến Nguy Lâu vốn đã mất đi lý trí nay đã khôi phục lại sự tỉnh táo.
Hắn cúi đầu bình thản nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nếu hắn nhớ không lầm, Thực Cốt Đinh là món vũ khí mà Thiên Khôi lấy được trong một di tích cổ cách đây không lâu, tổng cộng có ba chiếc, nhưng đến tận bây giờ lão vẫn chưa nắm rõ cách dùng, chỉ biết dùng nó để đánh lén vào thần hồn của người khác thì rất thuận tiện, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều sức mạnh tinh thần.
Cách dùng thật sự của Thực Cốt Đinh là do lão dùng Yến Nguy Lâu làm công cụ thí nghiệm trong kiếp trước mới tìm ra được.
Yến Nguy Lâu đã kết hợp những sự việc xảy ra đêm nay với ký ức vụn vặt, phân tích ra đại khái sự kiện mình từng trải qua trong kiếp trước và kiếp này.
Nếu hắn không lầm, kiếp trước Thiên Khôi bị Lục Nhất Ngư đuổi giết vì một lý do nào đó, tuy không gặp phải con tin là Yến Nguy Lâu, nhưng Thiên Khôi vẫn thuận lợi trốn thoát, đồng thời ẩn mình ở hang động dưới lòng đất này để trị liệu.
Sau đó xảy ra binh biến tại Thịnh Kinh, Yến Nguy Lâu thoát khỏi nhà giam, chuẩn bị mượn đường của Tiêu Dao Lâu để rời thành thì bị đám thuộc hạ phản bội.
Trong lúc hoảng loạn, hắn đã rơi xuống hồ, rồi vô ý bị nước cuốn vào sông ngầm đến nơi này, thế là rơi vào tay Thiên Khôi.
Hắn vẫn nhớ Thiên Khôi lúc đó bị thương rất nặng, dường như đã động chạm đến cả phần gốc rễ, dùng cách nào cũng không chữa khỏi được.
Thế là lão quyết định dùng kẻ tự dâng đến tận cửa là Yến Nguy Lâu làm công cụ thử thuốc...!Có lẽ là vì thể chất của Yến Nguy Lâu đặc biệt nên vẫn còn sống sót khỏe mạnh, sau đó bị mang về tổng bộ của Âm Khôi Môn, trở thành công cụ suốt ba năm mới tìm được đường thoát ra.
"Kiếp trước rời đi quá vội vàng, chỉ nhớ chuyện giết người chứ quên mất không tra hỏi vài tin tức cần thiết..."
Nghĩ vậy, Yến Nguy Lâu đau lòng hết sức, đồng thời nhận ra mình đúng là chỉ biết làm táng gia bại sản.
Hắn dời mắt nhìn về Thiên Khôi đang lăn lộn kêu gào trên mặt đất, ánh mắt như đang nhìn một thứ đồ vật quý giá nào đó.
"Ừm...!Lần này không thể lãng phí như trước được nữa."
·
Một canh giờ sau.
Lại có tiếng nước ào ào vang lên trong hang động tối tăm, mặt nước phẳng lặng bị rẽ đôi, hai bóng người nhảy vọt ra, đáp xuống trước hang động quen thuộc.
Một người mặc áo gấm, đội mũ khảm ngọc, lưng đeo Hoàng Kim Kiếm, mày rậm xếch lên, mắt sáng như sao, khí chất thoải mái tự nhiên, chính là đệ tử chân truyền thứ bảy của Thương Hải Kiếm Tông - Lục Nhất Ngư.
Thanh niên đứng bên cạnh anh ta mặc áo dài màu đỏ tươi của thống lĩnh Phi Vũ Vệ, gương mặt tuấn tú nhưng nghiêm khắc, ánh mắt như điện, nét mặt băng giá, hành động dứt khoát quả quyết, tay giữ chặt thanh đao dài màu đen nhánh.
"Đây chắc hẳn là nơi ma đầu Thiên Khôi kia ẩn mình." Tạ Huyền bước vào hang trước, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát từng ngóc ngách bên trong.
Lục Nhất Ngư vội vàng đi theo: "Thế nào rồi? Tạ thống lĩnh có phát hiện gì không?"
Lúc phát hiện Thiên Khôi kia dám không giữ chữ tín, bắt đi "Yến Vô Luân", Lục Nhất Ngư nổi giận đùng đùng, cũng may có các sư đệ khuyên ngăn mới không lập tức nhảy xuống hồ đuổi theo dạy cho lão một bài học.
Cũng may là bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn, Phi Vũ Vệ trong thành nhanh chóng có mặt.
Lục Nhất Ngư xét thấy sông ngầm bên dưới liên kết thành mạng lưới quá rộng, chỉ có người của quan phủ như Phi Vũ Vệ mới có sở trường truy đuổi ở nơi này, vậy nên anh ta kể lại hết mọi nguyên nhân cho Tạ Huyền.
Nghe nói việc này liên quan đến cả Âm Khôi Môn và Tiêu Dao Lâu, Tạ Huyền lập tức sử dụng phương thức truy tìm sở trường của mình, dẫn Lục Nhất Ngư đuổi đến đây.
Nay nghe Lục Nhất Ngư hỏi vậy, Tạ Huyền lại chỉ lắc đầu.
Giọng nói trầm thấp của anh ta vọng lại từ sâu trong hang: "Hiện giờ chỉ mới được một nửa mục tiêu."
Lục Nhất Ngư không hiểu gì, vội vàng bước vào trong thì lập tức nhìn thấy một cái xác rất quen mắt đang nằm dưới đất.
Cơ thể thấp bé gầy trơ xương, da dẻ nhăn nheo, chỉ còn một cánh tay, áo dài màu xám dúm dó lại, gương mặt thì đầy nếp nhăn, chính xác là Thiên Khôi.
Lão nằm ngửa trên đất, hai mắt trợn trừng thật to, đáy mắt còn đọng lại nỗi sợ hãi cực độ đến khó tin, miệng giữ nguyên nụ cười mỉm bình thản và thỏa mãn.
Dường như lão đã phải trải qua một nỗi sợ khó lòng diễn tả được, đến nỗi cái chết cũng trở thành hạnh phúc.
"Ôi..."
Suy nghĩ này vừa lóe lên, Lục Nhất Ngư không kìm được cơn rùng mình ớn lạnh, vô thức nhìn sang phía Tạ Huyền.
Thế nhưng Tạ Huyền lúc này vẫn đang cau mày nghiêm túc nhìn vào xác chết, thậm chí còn cúi người xuống lật qua lật lại để kiểm tra.
Thấy đối phương liên tục lấy ra đủ thứ công cụ kỳ dị với vẻ mặt thản nhiên như không, Lục Nhất Ngư chỉ biết: "..."
Anh ta bất giác dời sang bên cạnh hai bước.
Một khắc sau, Tạ Huyền đứng dậy, thở hắt ra rồi khẽ nói: "Thủ đoạn thật tàn độc."
"Trên người kẻ này chỉ có một vài vết thương do kiếm và một do chưởng pháp, phần kiếm là chiêu thức trong Kiếm Điển của Thương Hải Kiếm Tông để lại..."
Nói đến đây, Tạ Huyền nhìn sang Lục Nhất Ngư, đối phương kinh ngạc gật đầu, thừa nhận là mình gây ra.
"Vết thương do chưởng pháp có dấu vết của công pháp ma đạo, một chưởng đánh thẳng vào vùng tim, tạo thành vết thương rất nặng, thậm chí đã ảnh hưởng đến gốc rễ tu luyện.
Chưởng pháp bá đạo thế này chỉ có Thực Tâm Chưởng của Bắc Đẩu Ma Cung..." Anh ta rất tự nhiên nói tiếp, "ngoài ra, không còn vết thương nào rõ ràng cả.
Có thể thấy, hung thủ không sử dụng đến phương thức tra tấn thể xác."
Cũng có nghĩ là thủ đoạn của hắn còn tàn nhẫn hơn thế.
"Vùng tâm linh trống rỗng, không còn vết tích của hồn phách sót lại, đây là dấu hiệu của hồn bay phách lạc." Tạ Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó dùng một cách thức đặc biệt thăm dò, "Hơn nữa, căn cứ theo dao động của sức mạnh linh hồn quanh đây, người này không bị mất hồn vía ngay lập tức, mà thần hồn bị tiêu diệt từng chút một."
Đôi mắt lạnh băng bình thản của Tạ Huyền lúc này lấp lánh ánh sáng, dường như đang nhìn thấy tất cả những gì vừa xảy ra ở đây, đồng thời, anh ta còn thuật lại bằng giọng điệu lạnh lùng.
"Hung thủ giống một đứa trẻ đang thưởng thức từng miếng điểm tâm của mình, mỗi lần chỉ cắn một miếng thật nhỏ, xé thần hồn của lão thành vô số mảnh nhỏ."
Âm thanh bình tĩnh vang vọng trong hang động tối tăm, mang đến cảm giác âm u rờn rợn.
Lục Nhất Ngư không khỏi khoanh tay lại, hít một hơi rồi nín thở.
Đến lúc này, anh ta mới đột nhiên nghĩ đến một điều khác: "Nếu Thiên Khôi đã chết, vậy Yến lâu chủ đâu rồi?"
"Cho nên ta mới nói chúng ta chỉ đạt được một nửa mục tiêu." Tạ Huyền đáp, "Thiên Khôi đã chết, nhưng còn chưa cứu được Yến Vô Luân."
"Có lẽ hắn chính là người đã giết Thiên Khôi."
"Không thể nào!"
Lục Nhất Ngư không nghĩ đã phản bác ngay.
Anh đang lập tức nghĩ đến công tử áo trắng với khí chất nhẹ nhàng thoải mái, như hòa tan vào ánh trăng kia.
"Theo quan sát của ta, Yến lâu chủ không tranh giành gì với đời, tính tình lương thiện ôn hòa, lại còn trói gà không chặt, sao có thể ra tay giết người được? Hơn nữa, đối thủ lại là một ma đầu nham hiểm xảo quyệt, tu vi cao thâm như Thiên Khôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...