Nếu mọi chuyện có liên quan tới Tả Mặc thì dù cho hắn có giở tung cả hạ vực này thì cũng không tìm được gì, một kẻ khôn khéo vậy chắc chắn sẽ không để lại vết tích cho Dạ Khinh Ưu tìm ra được.
Đoán không lầm thì Tả Mặc đang lợi dụng Dị Nguyên Hỏa bổn nguyên để hồi sinh Tà thần nhưng có vẻ còn chưa thành công.
Đối với việc của Tả Mặc, Dạ Khinh Ưu không can dự vào, dù sao hắn cũng đã lấy được hỏa bổn nguyên mà mình cần.
Hắn buông tha tìm kiếm, xoay lưng rời đi.
Mục Tiểu Kha không nghĩ tới hắn không hề nói chút gì với nàng mà quay người đi, lập tức liền trở nên gấp gáp, nếu lần này để nam nhân này đi thì sau này làm sao có cơ hội gặp lại.
Vì vậy nàng mạnh gan chạy tới, đi tới trước mặt hắn.
Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn nữ tử ngu muội này, dù sao thì chính hắn cũng đã giết phụ thân và đại ca của nàng, nên lần này tạm tha cho nàng một mạng, cũng là vì nàng nói ra vài thông tin hữu ích.
"Tránh ra."
Giọng của nam tử rất lạnh lẽo, không hề có chút hơi ấm nào, điều này khiến Mục Tiểu Kha rùng mình ,nhưng nàng vẫn can đảm ngước đầu nhìn hắn nói.
"Ta là Mục Tiểu Kha...!Chúng ta...!sau này có thể gặp lại không."
"Không có khả năng."
Dạ Khinh Ưu bình thản nói một câu, sau đó cũng không cần chờ nàng tránh, bản thân liền rời đi không để lại một chút vết tích.
Mục Tiểu Kha quay đầu nhìn quanh, đã không còn bóng dáng của nam nhân ở đâu nữa, nàng đứng lặng người lúc lâu, sau liền tức giận dậm chân.
" Ta còn chưa biết tên ngươi mà..."
Khi nàng định quay người về lại khuê phòng của mình thì bất ngờ bắt gặp một nam tử đứng trước mặt, người này dung mạo xinh đẹp không phân biệt rõ nam nữ.
Đối với Diệp Tiểu Kha thì không hề xa lạ, nàng kịp nhớ phụ thân thường xuyên hay cùng nói chuyện với nam tử bán nam bán nữ này, đôi khi nàng cũng cùng hắn trò chuyện vài câu, có thể xem như là có quen biết.
Tả Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi, cứ như không có điều gì có thể khiến hắn buồn cả, hắn từng bước đến gần Mục Tiểu Kha mang theo vẻ ngoài thiện cảm, nhưng Mục Tiểu Kha biết nam tử này không hề như vẻ bề ngoài, bởi vì nàng đã từng thấy hắn giáo huấn đám người trêu ghẹo hắn bằng cách để bọn chúng tự ăn thịt của nhau đến khi chỉ có một người sống sót.
Ký ức kinh khủng đó đeo bám nàng đến bây giờ vẫn còn ám ảnh, hắn càng đi tới, nàng càng lùi lại, cuối cùng đụng một vách tường không thể lùi được nữa, nàng liền quay qua một hướng mà bỏ chạy.
Nhưng nàng vừa chạy được một đoạn liền đụng trúng một người, cũng chính là Tả Mặc.
Hắn vẫn rất giữ vẻ hòa ái, ngắm nhìn nàng rồi nói.
"Mục tiểu thư sợ ta như vậy sao."
"Không, ta không có..."
Mục Tiểu Kha run rẩy trả lời, Tả Mặc đặt bàn tay lên má nàng, vuốt ve một cái, sau đó vô thanh vô tức đứng lùi ra, trong lòng bàn tay là một quả tim màu đỏ đang đập còn dính bê bết máu.
Tả Mặc mỉm cười, miệng mở rộng nuốt quả tim vào trong bụng, sau đó thở ra thỏa mãn.
Hắn nhìn thiếu nữ đang nằm trên đất mà cười càng tươi, hai mang miệng kéo tới tận má tạo nụ cười ghê sợ, hắn ngồi xuống cảm thấy thiếu nữ còn chưa chết, mà đúng ra chính hắn cố tình để nàng sống một chút, rồi nói.
"Ta ghét nhất là mấy kẻ lẻo mép...!Ngươi nói với ai ta không quan tâm, nhưng mà nói với hắn thì mọi chuyện không dễ dàng rồi."
Cảm thấy sinh cơ của nàng ngày càng yếu, hai mắt Tả Mặc híp lại, hắn đứng lên, dùng chân đá vào thân thể đang chảy máu của Mục Tiểu Kha, để xác nàng nằm ngửa ra đất, máu từ giữa lồng ngực vẫn liên tục chảy ra, vốn là một thiếu nữ xinh đẹp không ngờ lại biến thành thảm trạng như vậy.
Tả Mặc xoa cằm, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nhắm mắt lại, trong cái nháy mắt đó, thân thể của Mục Tiểu Kha liền khôi phục lại bình thường, như chưa hề có một vết thương nào.
Nàng mới kịp nhận ra bản thân còn đang đứng trước mặt của Tả Mặc, cũng chính là khoảng thời gian nàng còn chưa chủ động bỏ chạy, cứ như sự việc xảy ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng thôi vậy..
Nhưng nàng hiểu rõ, nào có cái mộng nào, mà chính là năng lực của Tả Mặc, kẻ này không biết làm thế nào để cho nàng trải qua một lần cảm giác sợ hãi như thật.
Tả Mặc nhìn vào nàng, thản nhiên nói.
"Muốn sống không..."
Không còn sức để cất lời, Mục Tiểu Kha liền liên tục gật đầu, sau đó lại nghe hắn hỏi.
"Người yêu thích nam tử vừa rồi sao..."
"Ta..."
Mục Tiểu Kha phải rất khó khăn mới cất lời, nàng còn hơi chập chừng nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Tả Mặc liền không dám ấp úng, nói.
"Ta thích hắn..."
Tả Mặc nghe vậy liền cười, lần này hắn cười khúc khích, hai tay che miệng để không ai nhìn thấy, sau đó thản nhiên nói.
"Ngươi ngay cả tư cách làm nha hoàn cho hắn còn chưa có...! Còn đòi thích hắn..
Thật quá buồn cười."
Nghe lời châm biếm của Tả Mặc, dường như Mục Tiểu Kha quên mất đi nỗi sợ, nàng tức giận.
"Tại sao lại buồn cười..
ta mà không đủ tư cách làm nha hoàn sao, đừng có đùa."
Dường như đá động đến niềm tự kiêu của nàng khiến nàng quên mất cả sợ, Tả Mặc không cười nữa, hắn đi tới ngón tay chỉ vòng trên mặt nàng, châm biếm.
"Quả nhiên ngươi là nữ nhân nông cạn...!ngươi so sánh thì thứ gì cũng rất kém, dung mạo cũng chỉ có thể xem là không tệ, nói về thiên phú thì chỉ có thể dùng từ phế thải...!Mà ngay cả đầu óc cũng quá hạn hẹp."
Tả Mặc từ từ đả kích lòng tự tôn của thiếu nữ, hắn sau đó lấy ra một cỗ quan tài bằng hắc thạch, hắc thạch này quả thật vô cùng đẹp đẽ, màu đen tuyền huyền bí càng khiến nó trở nên thần bí.
Tả Mặc nhếch mép quay qua cười.
"Để ta cho ngươi biết thế nào là mỹ nhân thật sự."
Tả Mặc mở nắp quan tài ra, xuất hiện một thiếu nữ đang nằm bên trong, hai mắt nàng nhắm lại, mà đặc biệt dung mạo khí chất của nàng khiến Mục Tiểu Kha từng xem mình là đệ nhất mỹ nữ cũng phải xấu hổ nghĩ rằng so sánh với thiếu nữ kia thì nàng chỉ đáng làm một hòn sỏi ven đường.
Thiếu nữ kia có mái tóc lam nhạt vô cùng đẹp, khuôn sao hoàn mỹ không thể hoàn hảo hơn, hàng mi dài che đậy đôi mắt đang nhắm lại, toàn thân mặc một bộ đồ màu đen có mị tính cùng sự yêu kỳ.
Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.
Những từ đó vẫn chưa thể diễn tả được vẻ đẹp của nữ tử đang nằm trong quan tài ngọc kia.
Giờ Mục Tiểu Kha mới thật sự tin bản thân nàng quả nhiên không hề có chút mỵ lực như nàng vẫn tưởng.
Tả Mặc khẽ cười, hắn ghé sát tai nàng rồi tiếp tục nói.
"Vậy ngươi nghĩ nữ tử này có đủ hấp dẫn để chinh phục nam tử kia không..."
"Có lẽ..."
Mục Tiểu Kha ậm ừ nói một tiếng, có vẻ như nàng đã chán chường, vẻ chán nản hiện lên trên mặt.
Tả Mặc híp mắt, tiếp tục nói bên tai nàng.
"Vậy ngươi có muốn xinh đẹp như vậy..."
"Ta muốn..."
Mục Tiểu Kha không mất thời gian để suy nghĩ, liền nói ra.
Nghe nàng chấp thuận, Tả Mặc hơi cười nói.
"Vậy ta có cách giúp ngươi chiếm được thân xác kia...!Còn có làm hay không thì tùy..."
Nghe Tả Mặc nói bên tai, Mục Tiểu Kha mắt nhìn vào chỗ quan tài, miệng khô khốc, lẫn thẫn bước tới.
Nàng rút ra một thanh chùy thủ, không hề chần chờ mà đâm thẳng vào tim mình, sau đó móc ra một quả tim của chính mình, kịp đặt trên chính giữa ngực trái của thi hài.
Qua hơn canh giờ, vẫn chưa có động tĩnh, trên mặt Tả Mặc tỏ ra hơi thất vọng, nhưng bất chợt thì hắn thấy cỗ quan tài rung động, từ trong quan tài bước ra một thiếu nữ yếu nhược, nàng xinh đẹp vốn thương thiên diệt lý, giờ vừa mở mắt tăng thêm sức sống tràn đầy vẻ sinh cơ càng làm thiên địa đổi sắc.
Tả Mặc vui mừng, lần đầu vẻ mặt hiện ra nét xúc động, muốn lao vào ôm lấy nữ tử nhưng nghe tiếng của nữ tử liền kịp tỉnh táo lại.
"Ta thật sự biến thành nàng ta rồi..."
Dĩ nhiên trú trong thân xác này chính là Mục Tiểu Kha, nàng còn không có tin tưởng đây chính là sự thật, mà Tả Mặc nhìn nàng đôi mắt có hiện ra tia chán ghét nhưng vẫn tỏ ra vui cười, nói.
"Chúc mừng...!từ giờ thân thể này là của ngươi."
"Ta..."
Mục Tiểu Kha còn chưa kịp tỉnh hồn, nàng nhìn vào thi thể của chính mình, chỉ cảm thấy hoang đường, mà khi nàng vừa nhìn về thân xác của mình thì đã thấy nó hoàn toàn bốc cháy, dần dần hóa thành hư vô.
Nàng quay đầu chỉ thấy Tả Mặc thản nhiên nói.
"Từ giờ ngươi không nên nghĩ quay về thân xác cũ...!Như vậy ngươi chỉ có chết."
"Đương nhiên...!Ta sẽ không bao giờ quay lại trước kia."
Mục Tiểu Kha vừa nghĩ tới vẻ ngoài trước kia của mình lập tức liền khó chịu.
Mà Tả Mặc sau đó liền đưa cho nàng một dải lụa dài vô cùng đẹp.
"Đây chính là Kim Diễm Yêu Tuyên, là một kiện thần binh...!Mà thân phận của ngươi hiện tại là Yêu Cơ Lộng Nguyệt."
"Yêu Cơ Lộng Nguyệt..."
Mục Tiểu Kha lẩm bẩm lại tên mới của mình, sau đó liền thầm chấp nhận.
Nàng nhớ tới vẻ lạnh lùng thờ ơ của Dạ Khinh Ưu dành cho nàng, bàn tay nắm chặt âm thầm thề sẽ khiến cho hắn hối hận.
Dạ Khinh Ưu quay lại đã thấy Luyện Huyết Tông giờ thành bãi tang thương, thi thể xác chết nằm la liệt, mà còn đứng là bóng dáng hai thiếu nữ kiều diễm.
Dạ Khinh Ưu chỉ thản nhiên nhìn hai người, bình thản nói.
"Chúng ta rời khỏi đây thôi..."
"Tướng công đi đâu, Linh Nhi đi đến đó..."
Hỏa Linh Nhi ngoan ngoãn ngã vào lòng hắn làm nũng, Dạ Khinh Ưu nhẹ vuốt ve đầu nàng, rồi ném ra từ không gian trữ vật một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, vẻ ngoài của nó được làm vô cùng hào nhoáng, các họa tiết trên thân thuyền cũng được khắc vô cùng tinh xảo, có hàng vạn trận pháp được bố trí trên thuyền.
Đây là một phi thuyền có giá trị gần ngang ngửa với thần khí, Dạ Khinh Ưu cũng từng tốn nhiều công sức để có nó.
Cả 3 người cùng leo lên "Phi Nguyện Đăng", tên của phi thuyền này, sau đó cả ba cùng rời khỏi hạ vực.
Nhìn Phi Nguyệt Đăng rời đi, đứng trên một đỉnh tháp cao, cũng chính là tòa tháp bị Dạ Khinh Ưu từng đánh sập giờ đã khôi phục lại, Tả Mặc đứng im nhìn cho tới khi Phi Nguyệt Đăng rời hẳn mới nở nụ cười thăng trầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...