Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi


Trông thấy tông chủ của mình dễ dàng bị một thiếu niên chà đạp dưới chân, người từ Luyện Huyết Tông thật không dám tin.

Phải biết trong tông, tu vi của Mục Kinh Trác là đệ nhất, tu vi đạt tới Địa Huyền, có thể nói ở hạ vực này một Địa Huyền có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Tài nguyên ở hạ vực vô cùng hạn hẹp, để có thể tu luyện đến Địa Huyền phải khó khăn bậc nào, bất cứ người nào cũng có thể hiểu.

Địa vị của một Địa Huyền ở hạ vực là không thể bàn cãi, đủ để hiệu triệu các thế lực từ khắp nơi.
Thế nhưng hiện thì thế nào, người mà bọn hắn luôn kinh sợ lại bị nhục nhã đè dưới đất cho một thiếu niên đạp lên mặt, đây chẳng phải là đang đánh mặt Luyện Huyết Tông sao.
Dù biết thiếu niên này không hề đơn giản nhưng đây chính là vấn đề về mặt mũi, bọn hắn không thể không xuất đầu, tất cả đều hướng mắt về thiếu niên tuấn mỹ kia mà tràn đầy kiêng kỵ.
“Vị công tử này, có thể mau chóng thả tông chủ của bọn ta ra.

Luyện Huyết Tông sẽ lập tức thề không chủ động gây sự với công tử.”
Người nói là một lão giả mặt mày trang nghiêm, tóc cũng đã bạc trắng nhưng hai mắt sáng hữu thần, toàn thân lộ ra vẻ phong thanh đĩnh đạm giống như một cao nhân ẩn dật.

Chỉ có người trong Luyện Huyết Tông mới biết đây là chính là vị Thái Thượng Trưởng Lão trong tông, không biết bằng cách nào mà giờ lại xuất hiện ở đây.
Nghe lời nói của vị Thái Thượng Trưởng Lão này có mang theo ý nhún nhường, rõ ràng là vị cổ lão này tỏ ra vô cùng e ngại với Dạ Khinh Ưu, không hề muốn chủ động gây sự.

Đối phương thân là trưởng bối đã nhún nhường đến mức độ này, thì thân là tiểu bối như Dạ Khinh Ưu cũng nên nhường một bước.
Đó là suy nghĩ của đám cổ hủ này, còn với Dạ Khinh Ưu thì hắn vốn là ma nhân, cái gì quy củ của thánh hiền hắn không có biết, nói chi có khi lão già kia phải gọi hắn vài tiếng tiền bối mới đúng.
Đáp lại lời truy của của vị cổ lão, Dạ Khinh Ưu chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười, nhạt nhòa nói.
“Ta không quan tâm…”
Dứt lời bàn chân hắn đạp xuống, máu tươi bên dưới bắn ra, đầu của Mục Kinh Trác bị hắn đạp cho nát tương, cảnh tượng kinh hoàng làm cho Diệp Trân Y không thể thích ứng, quay đầu đi.
Mà mặt mũi của đám người Luyện Huyết Tông liền xanh lại, đều hiện ra vẻ phẫn nộ xen lẫn sợ hãi nhìn chằm chằm thiếu niên dưới kia.
Vị trưởng giả Thái Thượng Trưởng Lão của Luyện Huyết Tông lập tức không còn vẻ tiên nhân như trước mà thay vào một bộ mặt già nua vặn vẹo đáng sợ, ánh mắt nhìn vào Dạ Khinh Ưu ý tứ thể hiện rõ sự quyết liệt.
“Tiểu tử vô tri, dám thách thức Luyện Huyết Tông.”
Lão quay sang nhìn đám trưởng lão Luyện Huyết Tông, giọng già nua sắc lạnh.
“Bày Vạn Huyết Tỏa Linh Trận.”
Đám trưởng lão nhìn nhau một cái, không dám chần chờ, đều từ trong người lấy ra một lọ màu đen, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, đồng thời nuốt xuống.
Lập tức cơ thể của bọn chúng đều chuyển sang màu đỏ huyết nhìn vô cùng rợn người, vẻ mặt cũng biến đổi không còn nhân dạng con người.
Đồng thời bọn hắn cũng quay qua đám đệ tử vung tay, trong chớp mắt máu tươi từ cơ thể đám đệ tử tụ quanh người bọn chúng, còn đám đệ tử liền trở thành cái xác khô rơi rụng xuống đất.
Trong bán kính hàng vạn dặm, hơn chục ức sinh mạng bị đám trưởng lão này hút khô, bầu trời trước màu hồng nhạt bây giờ đã hoàn toàn một màu máu tươi đỏ rực.
Chỉ đứng một chỗ thì liền có thể nghe được âm thanh than khóc như tu la địa ngục.


Trên trời lao xuống vô số những cọc thương đỏ nhọn hướng thẳng xuống dưới đất.
Uy thế này cũng đủ để giết chết một Thiên Huyền, thậm chí là có thể làm tổn thương đến Thánh Linh nếu đám trưởng lão kia tu vi đủ mạnh.
Dạ Khinh Ưu từ đầu đến cuối không có ý định ra tay ngăn cản, hắn cũng chả muốn cứu mấy sinh mạng kia, chỉ nhàn nhạt nhìn vào trong tầng xoáy huyết trì giữa bầu trời, đôi mày thanh tuấn liền cau lại.
Tên Thái Thượng Trưởng Lão của Luyện Huyết Tông sau đó hiệu lệnh cho đám trưởng lão Luyện Huyết Tông, đồng loạt tất cả bọn chúng đều kết đạo ấn, dần dần bầu không khí đậm đặc mùi máu tanh, mà dáng vẻ của đám người Luyện Huyết Tông dần giống như dạ quỷ đáng sợ, làn da đỏ làu cùng đôi mắt dữ tợn.
Bao xung quanh Dạ Khinh Ưu là bóng dáng của hàng vạn người, khuôn mặt trở nên như quỷ dữ, tay chân đám quỷ đều gầy còm, tiếng than khóc tru réo đáng sợ, Diệp Trân Y hơi hoảng hốt vung kiếm chém bay đám lệ quỷ, tuy yếu nhưng số lượng mật độ che kín cả bầu trời.

Còn Hỏa Linh Nhi thì dễ dàng thổi đám lệ quỷ thành tro bụi nhưng cũng không giải quyết hết được, đơn giản số lượng như vô cùng vô tận.
Thấy cả 3 người bị bao quanh bởi hàng vạn ức lệ quỷ, lão thái thượng trưởng lão của Luyện Huyết Tông liền cười, hắn tin chắc lần này 3 người Dạ Khinh Ưu chuốc lấy đau khổ rồi.
Nhưng môi lão vừa tạo nét cười liền co quặp lại, phía bên dưới không ngờ thiếu niên kia vẫn lành lặn mà đám lệ quỷ kia dường như bị xóa sổ không còn vết tích.
"Là thánh điển công pháp sao.."
Đây là giải thích đầu tiên của lão nhưng mà dù sống ở hạ vực, lão cũng có kiến thức rất phi phàm, liền nhận ra thiếu niên kia sử dụng có ám hệ công kích, thậm chí là công pháp Thiên Cấp cũng không chừng.
Dạ Khinh Ưu chỉ quét nhẹ một chưởng mà không ngờ bị vị trưởng lão kia tưởng lầm là Thiên giai công pháp, nếu biết suy nghĩ của lão thì hắn sẽ cười khinh bỉ một cái.
Biết thiếu niên này vô cùng không đơn giản, lão không dám chần chờ, từ trong ngực rút ra một thanh dao màu đỏ, lưỡi cong như cái mồi câu cá, mắt lão nhìn đám trưởng lão của Luyện Huyết Tông, không chút chần chờ đâm xuyên qua ngực của bọn chúng.
Trong vài nháy mắt thì toàn bộ người của Luyện Huyết Tông đã chết, chỉ còn lại mình tên Thái Thượng trưởng lão.
Tiếp đến không ngờ lão tự đâm vào ngực mình, mắt nhìn lên trời, một bầu không khí quỷ dị bao trùm, cảm giác sợ hãi tuyệt vọng bao trùm khắp không gian.
Tất cả máu huyết đều tụ lại một chỗ, từ trong đó hình thành một xoắn ốc màu đỏ, chui ra từ giữa vòng xoắn ốc là một huyết ma cao tầm 7,8 trượng có cặp sừng to như cặp sừng dê, da đỏ như gấc, miệng thở ra hơi nóng hôi thối, 4 chân có thể thay đổi tư thế như loại đười ươi.

Huyết ma vừa xuất hiện liền khiến bầu trời từ màu huyết hồng chuyển sang đen ngòm, lão thái thượng trưởng lão vui mừng nhìn vào dị ma mà bản thân hắn triệu gọi vội vã đi đến, mắt nhìn xuống chỗ Dạ Khinh Ưu ra lệnh cho huyết ma.
"Mau xuống đó giết chết...."
Còn đang dở lời thì lão đã bị huyết ma túm vào trong tay, toàn bộ thân thể bị bóp nghẹt, máu tươi xịt tung tóe, huyết ma mở rộng miệng nuốt lão vào bụng, sau đó nó mới nhìn về 3 người Dạ Khinh Ưu ánh mắt tham lam hiện rõ.
Dạ Khinh Ưu giờ mới hiểu cái Vạn Huyết Tỏa Linh Trận mà Luyện Huyết Tông đó sở hữu lại là tàn bản của Huyết Tế Đàn, giúp triệu gọi Huyết Ma từ Huyết Ma Vực đến đây, cái giá phải trả dĩ nhiên là hàng trăm ức mạng sinh linh để triệu hồi một ác thú từ Ma Giới Vực.
Nhưng mà con Huyết Ma này vẫn còn khá yếu, so với chủ nhân của Huyết Ma Vực, Huyết Cuồng Tà Đế thì chỉ có thể xem là Huyết ma yếu nhất.
Huyết Cuồng Tà Đế từng là Ma Đế của ma giới nhưng lại từ bỏ ma vực đi tới dị giới nguyên lập ra Giới riêng của mình.

Dù rời ma vực nhưng hắn vẫn không mất đi danh hiệu ma đế, mà so với trước kia còn mạnh hơn nhiều lần.
Dạ Khinh Ưu từng một lần giao đấu cùng Huyết Cuồng Tà Đế cách đây hơn 100 năm, khi đó vẫn chưa phân thắng bại, nhưng hiện hắn vẫn có 3 phần tự tin giết được đối phương.

Từng nghe Huyết Ma Vực đột nhiên biến mất, giờ không ngờ huyết ma lại xuất hiện, vậy có nghĩa là việc Huyết Ma Vực biến mất là do Huyết Cuồng Tà Đế chủ động giấu đi, vì mục đích gì đấy.
Mà việc đấy Dạ Khinh Ưu không có quan tâm.
Đã Huyết Cuồng Tà Đế hắn còn giết được, thì một huyết ma cỏn con làm sao có thể đặt vào mắt.
Nhìn huyết ma tham ăn hướng về phía hắn, Dạ Khinh Ưu lạnh nhạt giơ tay, bầu trời từ tối đen trở nên sáng sủa hơn, ánh sáng dần chói rọi.
Mà huyết ma đang lao tới cũng biến mất vô ảnh vô tung, để lại trong không khí mùi máu đã nhạt dần.
Dạ Khinh Ưu mắt tập trung vào một vật đang rơi giữa không trung, đó là một con dao màu đỏ cong veo, là thứ là lão thái thượng trưởng lão Luyện Huyết Tông dùng trước đó.

Nhìn vật này có vẻ không đơn giản.

Dạ Khinh Ưu vung tay định lấy thì bất ngờ vật đó biến mất trong tầm mắt hắn, cứ như vô thanh vô tức vậy.
Nhưng người khác có thể không biết vì sao nhưng Dạ Khinh Ưu rất rõ, trong tích tắc đã biến mất tại chỗ, xuất hiện tại một mảng không gian, chém một đạo kiếm khí cắt vụn mọi loại thiên thạch, tinh tú cản đường.
Mà giữa không trung một thiếu niên bị đánh bay va đụng vào một mảng tinh thạch to lớn.

Thiếu niên cảm nhận một luồng sát khí tới gần, ngẩng đầu cười nhạt nhòa.
"Quả nhiên là Dạ đại ca...!Ra tay thật không chút khoan nhượng."
Dạ Khinh Ưu nhìn thấy thiếu niên có hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới rõ ràng bản thân đã kéo Tả Mặc tới vùng không gian chết vậy mà hắn vẫn có thể thoát ra mà sống sót lành lặn.
"Ta không quen ngươi...!Bỏ qua chào hỏi mà trả lại vật kia cho ta."
"Nếu trả thì Dạ đại ca tha cho tiểu đệ chứ..."
Tả Mặc khó khăn ngước đầu, vẻ ngoài xinh đẹp không rõ nam nữ khiến nhiều người ai nhìn cũng sinh thương cảm.

Dạ Khinh Ưu không chút lay động, nói.
"Có thể..."
"Đại ca nói vậy là có nghĩa là không tha cho tiểu đệ rồi..."
Tả Mặc cười khổ, mắt vừa liếc nhìn khắp nơi tìm vị trí trốn thoát.

Nhưng hắn vừa mới chuyển mắt đã bị Dạ Khinh Ưu thừa cơ lấy ra Huyết Tâm kiếm, từ trong không gian tạo ra vô số khí tức ám mang vô tận, bóng ảo của hàng vạn loại Ma Thánh Thú ẩn hiện, khí tức cổ đại hiện hình, trong nháy mắt Tả Mặc còn chưa kịp phản ứng đã bị Dạ Khinh Ưu chém cho hồn xác cũng không còn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui