Không giống với suy nghĩ của Quan Nhược Cơ, vậy mà Dạ Khinh Ưu xoay người nhàn nhạt nói.
"Chẳng lẽ nàng định ở lì trong phủ, không phải là nên rời đi rồi sao."
"Ta cũng đang có ý định đó đây."
Quan Nhược Cơ giọng điệu mang theo bi phẫn, nghe giọng cười giễu cợt của hắn càng ngày càng xa cảm thấy vô cùng khuất ức, hai tay nắm chặt tự hứa một ngày phải khiến tên nam nhân này quỳ xuống mà trở thành cẩu tử của nàng.
Mà bây giờ, đúng như hắn nói, nàng vẫn phải rời đi rồi, nhìn nữ hài nằm trên giường nàng xoa xoa trán vẫn quyết định mang theo.
Tình trạng của Tần Mạc có thể nói là thảm hại đến sống còn không bằng chết.
Lần thứ 267 hồi sinh, Tần Mạc vừa trở về nguyên trạng đã gào thét dữ dội, đầu óc như phát điên, hai tay ôm đầu khóc như đứa trẻ.
"Đừng chém nữa...!Ta sai mà...!Ta hứa...!sẽ không...!hại ai..."
Đám vệ sĩ hộ vệ không dám thương cảm, dù không muốn nhưng vẫn phải giơ cao đao kiếm chém xuống, nhưng một giọng nói ôn hòa mà như ác quỷ lại vang đến làm cả đám run lên.
"Được rồi, các ngươi lui ra."
Bọn chúng nào dám cãi lời, hạnh phúc muốn la cha gọi mẹ lùi ra xa tránh đường cho Dạ Khinh Ưu bước tới.
Tần Mạc thấy Dạ Khinh Ưu bước tới liền như con chó quấn chủ bò tới, ôm dưới ống chân hắn mà khóc mà than.
"Tha ta...!ta không dám...!đại nhân...!gia gia...!Chỉ cần...!gia gia nói...!ta sẽ...!nghe..."
"Cút.
Ta không thèm làm gia gia của ngươi."
Dạ Khinh Ưu chán ghét đá thẳng cẳng làm Tần Mạc lăn tròn như một con đại cẩu.
Dù bị đối xử như vậy nhưng Tần Mạc không chỉ không giận mà lấy làm vui vẻ, vội vã gật đầu, bộ dáng trung thành như con cún nuôi từ nhỏ.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nở nụ cười, ngồi cách Tần Mạc một trượng.
"Ta nói gì ngươi cũng nghe sao."
"Vâng...!vâng..."
Tần Mạc gật đầu như chó mừng chủ, Dạ Khinh Ưu rất không ưa nhìn khuôn mặt ghê tởm, hắn đứng dậy đạp lên đầu Tần Mạc khuôn mặt tươi cười biến mất.
"Vậy ta nói ngươi từ ngày mai, mỗi ngày trần truồng bò một vòng quanh Thiên Thanh Thành còn sủa tiếng chó, ngươi làm không."
"Ta làm...!ta làm...!ta làm mà..."
Vậy mà không chút do dự, Tần Mạc điên cuồng mà đồng ý, danh dự khí tiết chó má gì sao sánh bằng trận tra tấn địa ngục gã từng trải qua chứ, chỉ sợ nếu một giây do dự thì tên ác ma kia sẽ giở ra trò tra tấn mới thì khổ.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nhìn Tần Mạc một lần, chân đạp một cái làm mặt Tần Mạc lún sâu vài xích, xong như vậy hắn liền quay đi, vừa đi lướt qua gần tên hộ sĩ nào thì tên đó đều lạnh gáy, chờ đến khi không còn thấy chút bóng dáng hắn thì cả đám thở dài, muốn hoan hô tổ chức lễ hội chúc mừng luôn rồi.
Dạ Khinh Ưu quay lại phòng đã thấy Quan Nhược Cơ rời đi dẫn theo nữ hài, mà hắn chỉ nhìn vào cái xác của thiếu phụ, tiện tay thu lại, hắn không dùng "Thanh Thủy Trùng Tiên" để hồi sinh thiếu phụ này đơn giản chỉ vì "Thanh Thủy Trùng Tiên" dù hồi sinh thể xác nhưng lại không thể hồi sinh hồn phách, mà hồn phách của thiếu phụ này đã sớm siêu thoát, với tu vi của thiếu phụ như vậy đã đi vào luân hồi rồi còn chưa biết chừng.
Lại nói đồ chơi này là đồ của Thiên Đạo cho nên nói kẻ nào mà dùng thứ này để tiếp tục sống không sớm thì muộn sẽ bị Thiên Đạo phát hiện, kết quả liền sẽ thần hồn câu diệt, mãi mãi không có cơ hội siêu sinh.
Hắn rất nhẹ nhàng bình thản bước ra khỏi cổng phủ viện riêng của Tần Mạc, hắn vừa ra cổng thì bị bóng dáng nhỏ bé lao vào người chặn lại, mắt hắn nhìn một cái liền nhận ra đây là nữ hài ở bên trong, nàng quần áo nhỏ đã bị xé rách từ lâu, che một cái áo choàng rộng thùng thình, đôi mắt xinh xắn đỏ húp, tiều tụy thiếu sức sống, mắt thấy vẫn còn đang không ngừng chảy nước.
Nữ hãi chạy tới ôm chặt lấy thắt eo hắn, thút thít nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường.
"Đại ca, người có phải giúp muội báo thù...!Muội...!muội từ đây sẽ là người của đại ca..."
Dạ Khinh Ưu muốn xỉu, không nghĩ ra tại sao nữ hài lại có cách nghĩ này, lộ ra vẻ ôn nhu mà ngồi xuống vén tóc mai đã rối của nữ hài, dịu dàng mà mỉm cười.
"Tiểu muội không cần phải làm gì cả...!Sống cho tốt là đã báo đáp ta rồi."
Nếu để Tần Mạc cùng đám người hộ vệ nhìn dáng vẻ hiện giờ của Dạ Khinh Ưu chắc chắn sẽ cho là mình hoa mắt, một ác quỷ ghê sợ như vậy mà còn có thể ôn nhu như thế, chắc trời sập.
Nữ hài hai tay lau mắt khóe mắt đỏ hoe, quật cường mà lắc đầu.
"Không đâu đại ca ca...!muội quyết định đời này báo đáp ca...!nếu không muội còn không biết sống làm gì...!huhu..."
"Sao lại khóc nữa rồi."
Dạ Khinh Ưu đau đầu vỗ trán, nếu là bình thường hắn đã dứt áo mặc kệ nhưng ai bảo hắn lấy lại bản tâm nhân tính sót lại kiếp trước, đối mặt với hài tử yếu đuối mềm mỏng như vậy hắn không tài nào bỏ nữ hài một mình được.
Giờ hắn mới thấy Quan Nhược Cơ cũng không phải thứ tốt, để một nữ hài một mình chỗ này, là để hắn nuôi sao?
"Được rồi...!Ta nhận, nhận là được chứ gì...!Nín khóc đi, bên cạnh ta không cho phép có kẻ yếu đuối.
"Muội không khóc..."
Nữ hài quệt thật sạch hai mắt, sợ hắn không cần nàng, im lặng kiên cường ngước mắt nhìn Dạ Khinh Ưu.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm chứa đựng đủ loại cảm xúc, hắn tránh không khỏi một lần mềm lòng, cúi xuống ôm lấy nữ hài mà cười dịu dàng.
"Nếu vậy trước tiên ta phải mua cho muội vài bộ đồ đã.
Mặc cái thứ này không ổn."
"Vâng..."
Nữ hài gật đầu, được hắn ôm, hai tay nhỏ vòng qua ôm cổ hắn thật chặt, mà hắn chỉ đành biết thở dài, suy nghĩ nơi bán y phục cho nữ hài rồi chạy đi.
Quan Nhược Cơ thấy cả hai đã rời đi mới rời khỏi chỗ ẩn nấp, mắt nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ mà lòng tràn đầy ngũ vị tạp trần, tự bản thân thầm thì.
"Nếu hắn có thể cười ôn nhu như vậy với ta thì có lẽ ta sẽ chịu gả cho hắn."
Vừa nghĩ tới đây nàng liền kinh hãi mà lắc đầu, hai tay vỗ má, trở lại bộ dáng lạnh như băng, quyết đoán mà quay người đi, biến mất rất nhanh trong dòng người đông đúc.
Dạ Khinh Ưu mua vài chục bộ cho nữ hài mặc thay đổi, rồi tìm một khách điếm hạng nhất mà trọ lại, giúp nữ hài tắm rửa mới đi xuống nhà ăn.
Dù cho nhà khá giả nhưng nữ hài vẫn chưa từng thấy bàn ăn nào hoành tráng như vậy: tảo trứng tráng, gà hầm thịt viên, tôm bóc vỏ Long Phượng, cá nheo tỏi hương, cá lăng xả xào giòn, cá cúc hoa trắm đen, tôm hương cay, cá chép dấm đường, canh ngọt ba ba,...
Dạ Khinh Ưu rất không có hứng thú ăn, tùy tiện gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhìn nữ hài mà nói.
"Ăn đi, nguội giờ..."
"Đại ca ca ăn ít vậy..."
"Ta ăn rồi..."
"Vậy muội cũng không ăn...!Một mình muội ăn không vô..."
"Được rồi...!Ta ăn..."
"Đại ca ca, người toàn ăn cá...!ăn thêm thịt gà này..."
"..."
"Đại ca ca, muội không lột được vỏ tôm."
"Để ta lột..."
"Đại ca ca, món này rất ngon, người mau ăn thử..."
"Được..."
...
Bữa ăn của hắn phải nói là vô cùng phiền phức, hơn một nửa bàn tiệc bị hắn bỏ vào miệng, mặc dù nói hắn không cần ăn nhưng khi ăn những món này hắn mới thật sự cảm thấy ngon, liền nhớ lại khoảnh khắc khổ sở kiếp trước mà than thầm.
Liếc thấy nữ hài cũng đã no căn nằm ngủ gục trên bàn, Dạ Khinh Ưu không hiểu sao có cảm giác vô cùng bình dị, hắn tự hỏi bản thân đang truy cầu cái gì, muốn thứ gì, yêu thích thứ gì, ghét thứ gì...
Tất cả dường như hắn đã quên, đối với một kẻ tu vô tình đạo như hắn đã sớm vứt bỏ mấy thứ cá nhân rồi, nhưng lần này lấy lại chút cảm giác, hắn đã khác trước rồi, không còn là một kẻ điên chỉ biết điên cuồng tu luyện nữa, đã đến lúc hưởng thụ nhân sinh rồi.
Hắn ôm nữ hài về phòng, cẩn thận đắp chăn, ngồi bên cạnh giường mắt nhìn vào một tiểu hài nữ non nớt chỉ qua một ngày mà cuộc sống đã xảy ra thuế biến, phụ mẫu đều bị một tên súc sinh hại chết.
Nữ hài nằm trên giường dù đã lâm sâu vào giấc ngủ nhưng hai mắt vẫn chảy ra lệ nóng hổi, tay nhỏ cử động vô thức vung vẩy lẩm nhẩm.
"Phụ thân...!Mẫu thân..."
Dù đã ngủ nhưng vẫn trải qua ác mộng, Dạ Khinh Ưu thở dài tay nắm chặt cổ tay nữ hài truyền vào một đạo chân khí thanh dịu giúp nàng ngủ ngon hơn, quả nhiên trong chốc lát nữ hài đã nằm gọn không giãy giụa nữa mà mỉm cười chìm sâu vào giấc ngủ.
Dạ Khinh Ưu nhìn nữ hài đã ngủ sâu một lần nữa rồi thổi tắt đèn, bước chân đi ra ngoài cửa, đột nhiên trong đầu hắn vang vẳng những hình ảnh quen thuộc, như việc này hắn đã từng làm, mà giọng nói nhỏ yếu thanh nhẹ vang lên làm dịu tâm hồn thô ráp của nam nhân.
"Papa...!còn chưa kể chuyện cổ tích."
"Papa...!người lại về trễ."
"Papa...!đừng bỏ con."
"Papa...!con sợ."
Những ký ức ùa về đầy đặn trong tâm trí, như mơ ảo mà có thực, Dạ Khinh Ưu đờ đẫn chỉ biết đứng đó, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, một loại cảm giác vừa ấm áp vừa đau khổ đầy đủ ngũ vị ngọt bùi đắng cay tác động vào tâm linh hắn, dù chỉ trong thoáng chốc nhưng hắn đã hiểu bản thân còn có một quá khứ, một người thân.
Dạ Khinh Ưu thoắt cái đã hiện trên mái nhà, mắt ngước lên cao, hai hàng nước mắt đã khô cạn từ khi nào, nhìn vào mặt trăng toàn phần tỏa ra ánh sáng linh diệu mà miệng không thể ngừng nhắc tên người con gái kia, người con gái gọi hắn là papa.
"Tích Nhược, xin lỗi vì đã quên đi ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...