Mã Văn Tài Người Đáng Đánh Đòn

Hôm sau phải lên lớp sớm, sắc mặt của ta không tốt, bởi vì cả đêm không
ngủ, cho nên trong mắt tràn đầy tơ máu. Mã Văn Tài cũng vậy, mắt đầy tơ
máu, phỏng chừng là vì hắn không quen ngủ ở phòng của người hầu. Ngoài
chúng ta ra, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài và Tần Kinh Sinh ánh mắt cũng đỏ bừng, hình như cũng là thức trắng đêm. Tuân Cự Bá thấy thế liền trêu
chúng ta là “Quân đoàn con thỏ nhỏ”, còn hỏi có phải chúng ta nửa đêm
lén đi trộm thỏ về nướng, vì thế mà đắc tội với tổ tiên của nó nên giờ
mới bị trả thù không?

Ta ngồi trên ghế ôm bụng, cũng lười để ý cái
tên quỷ sứ ưa hoạt náo kia. Lương Sơn Bá cũng cười đùa vài câu, sau đó
thì đến giờ lên lớp. Bởi vì ta và Mã Văn Tài luôn ngồi ở hàng ghế đầu
tiên trong lớp, cho nên đến lúc Trần phu tử bước vào, nhìn thấy chúng ta liền sợ giật nảy mình, nhanh chóng chạy ra xa, lại không ngừng hỏi
chúng ta có phải là nhiễm bệnh lạ hay không. Bởi vì mấy hôm trước ta bị
ốm, cho nên ánh mắt Trần phu tử càng hoài nghi hơn, thái độ đối với ta
cũng vì thế mà thay đổi rất nhiều so với trước.

Ta vẫn như cũ không
quan tâm đến ông ta, ôm bụng ngồi trên ghế ngẩn người. Trần phu tử lại
không biết, cứ nói bóng nói gió bảo ta có bệnh thì không được giấu, phải đi tìm tỷ muội Vương Lan Vương Huệ xem thế nào, ngàn vạn lần đừng để
lây bệnh cho người khác. Ta đối với lời phu tử nói như gió thổi qua tai, nhưng Mã Văn Tài lại không chịu nổi, vì thế liền nhắc: “Phu tử, đã đến
giờ lên lớp.”

Lúc này, Trần phu tử mới chịu cầm sách lên, một bên cố
gắng duy trì khoảng cách với chúng ta, một bên bắt đầu giảng bài. Hắn
giảng cực độ buồn tẻ vô vị, mà ta thì tuy cũng rất có gắng vực dậy tinh
thần để nghe, nhưng vì tối qua không ngủ được, cho nên nghe một lúc thì
dựa vào người bên cạnh, ngủ gật.


Ta một khi đã ngủ liền không biết
trời trăng gì nữa. Mãi cho đến khi có người không ngừng lay ta, ta mới
hơi tỉnh tỉnh, hé nhìn thì thấy Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá đang gọi tên
ta. Mơ mơ màng màng dụi mắt, vừa quay đầu lại, giảng đường đã sớm không
còn ai, Trần phu tử cũng không thấy đâu, hẳn là đã tan học từ lâu.

Ta vừa mới cử động cổ, liền nghe thấy có tiếng than nhẹ từ phía sau, thì
ra là ta đã dựa vào bả vai của Mã Văn Tài làm cho tay hắn tê rần. Hắn
quay đầu nhìn ta một cái, hừ lạnh một tiếng rồi bám vào cái bàn cố sức
đứng thẳng dậy.

Tuân Cự Bá bọn họ vốn là định hẹn ta sau khi tan học
thì đi chơi đá bóng, trước kia sân bóng vốn là địa bàn của Mã Văn Tài.
Bất quá sau khi quan hệ của chúng ta trở nên vô cùng thân thiết, Mã Văn
Tài liền không thể lúc nào cũng đi ra ngoài đá bóng và bắn cung, bởi vì
ngoại trừ thời gian luyện tập theo yêu cầu của nhà trường, những lúc
rảnh rỗi khác, hắn đều ở bên cạnh giúp ta luyện chữ và đọc sách. Sân
bóng cũng vì thế không còn do hắn độc chiếm nữa mà thành chốn học sinh
nào muốn chơi thì cũng có thể tùy tiện vào chơi.

Thân thể ta không
khỏe, vốn muốn mở miệng từ chối, kết quả ta còn chưa nói gì, Mã Văn Tài
đã lạnh lùng thay ta cự tuyệt. Tuân Cự Bá thoạt nhìn vẫn luôn bài xích
Mã Văn Tài, giờ phút này liền châm chọc Mã Văn Tài quả nhiên quá quan
tâm đến chuyện của ta, so với thư đồng Mộc Cận còn giống thư đồng hơn.
Mã Văn Tài lại ngoài ý muốn không tức giận, ngược lại cố ý giơ tay ôm
chặt bả vai của ta, cánh tay của hắn nóng như lửa chạm vào vai ta làm ta hơi khó chịu.


Nóng quá, kỳ quái, tại sao lại nóng như vậy chứ? Ta
thuận tay sờ trán hắn, phát hiện cũng không nóng, không phải bị ốm,
chẳng lẽ là do lúc nãy ta ngủ đã dựa vào hắn sao?

“Diệp Hoa Đường!”
Tuân Cự Bá đột nhiên giơ tay kéo ta lại phía hắn, nửa đường lại bị Mã
Văn Tài đẩy ra. Ta còn đang sững sờ, Tuân Cự Bá đã thấp giọng kêu lên,
trong giọng nói đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Diệp Hoa
Đường, ngươi xem ngươi hiện tại, là cái dạng gì? Ngươi cùng Mã Văn Tài
cả ngày quấn lấy nhau, ngươi có biết hay không mọi người trong trường
đều âm thầm nói các ngươi…”

“Nói chúng ta cái gì?” Mã Văn Tài lạnh
lùng hỏi lại, ta cũng không rõ, vì thế mở to mắt trông chờ nhìn Tuân Cự
Bá. Tuân Cự Bá lại xụ mặt không nói, sau đó xoay người bỏ đi. Lương Sơn
Bá cũng thở dài, định đi theo, lại bị ta túm góc áo, hỏi: “Sơn Bá huynh, sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Trong trường mọi người đều nói ta cái
gì?”

“Nói các ngươi là đoạn tụ.”

Lương Sơn Bá chần chừ không muốn
mở miệng, vì thế Chúc Anh Đài đột nhiên từ ngoài cửa đi vào thay hắn trả lời. Mã Văn Tài nghe xong tức giận đập bàn, sắc mặt đen thui, ta vội
vàng lách người khỏi vòng tay của Mã Văn Tài, sốt ruột giải thích chúng

ta không phải là đoạn tụ. Lương Sơn Bá vội vàng an ủi ta, nói hắn tin
tưởng ta, không cần phải lo lắng. Chúc Anh Đài đột nhiên trừng ta, lại
thấy ta cũng trừng nàng, đột nhiên lại cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nói:
“Ngươi yên tâm, ta cũng tin tưởng ngươi không đoạn tụ, bởi vì, chúng ta
đều giống nhau.”

Đều giống nhau? Chẳng lẽ ý nàng là, nàng biết ta cũng là giả trai đến trường?

Ta nghe xong ngẩn ngơ, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá nói xong thì đi ra
khỏi giảng đường, trong phòng chỉ còn lại ta và Mã Văn Tài. Hai người
chúng ta im lặng trong chốc lát, bởi vì trong phòng không có người, Mã
Văn Tài cũng không vội chạy đi hỏi chuyện này, chỉ hỏi ta tối hôm qua
rốt cuộc là có chuyện gì, nơi nào bị thương, có nghiêm trọng hay không,
vì sao không để hắn đưa đi y xá? Ta làm sao có thể không biết xấu hổ nói với hắn là “dì cả” từ “ngàn dặm xa xôi” đến thăm ta đây, vì vậy định
nói có lệ cho qua. Nhưng mà người trước mặt căn bản không chịu buông
tha, cư nhiên còn uy hiếp bắt ta phải nói, còn bảo nếu ta không nói, hắn liền trực tiếp ôm ta đến y xá, để cho Vương Lan bắt mạch, lúc đó thì
chuyện ta không nói hắn cũng biết!

Cái tên đáng ghét này, Vương Lan y thuật cao siêu như vậy, nàng bắt mạch cũng biết bệnh nhân là nam hay
nữ, bảo ta chủ động đưa tay cho nàng bắt mạch, chẳng phải là muốn để
người ta phát hiện ra thân phận của ta, sau đó trục xuất ta khỏi trường
sao?

“Như vậy cũng tốt!” Mã Văn Tài nắm vai ta, theo thói quen tựa hồ muốn vuốt tóc ta, nhưng bởi vì hôm nay ta đang đội mũ màu lam, cho nên
hắn chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên chóp mũ, tiếp tục nói, “Chờ đến lúc ngươi
rời khỏi trường rồi, ta nhất định sẽ viết thư cho cha ta, bảo hắn đến
Diệp gia cầu hôn, giành cho bằng được ngươi, để xem họ Vương ở Thái
Nguyên hay ở Lang Gia còn dám cướp người của Mã Văn Tài ta nữa không!”

Này này, họ Vương ở Thái Nguyên thì ta còn hiểu được, nhưng liên quan gì
đến họ Vương ở Lang Gia chứ? Huống hồ ta cũng không thể cứ như vậy rời
khỏi trường được, ta còn muốn học tập thật tốt, đạt được kết quả học tập và rèn luyện cao nhất để tương lai còn giúp ca ca kiếm một chức quan

nữa. Bất quá lại nói, sau chuyện này, về sau lúc ở bên ngoài, ta cũng
nên duy trì khoảng cách với Mã Văn Tài, vạn nhất mọi người đều cho rằng
chúng ta là đoạn tụ, nhưng vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của chúng ta.

Mã Văn Tài nghe xong lời khuyên của ta, mặt rất không vui, tỏ vẻ ai dám
nói nhăng nói cuội, hắn liền đi thu thập tên kia. Sau đó hắn còn nói,
không cho phép duy trì khoảng cách với hắn, có muốn duy trì khoảng cách
thì hẳn là phải với bọn Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá mới đúng, à, còn cả Cốc Tâm Liên kia nữa. Ta đối với sự bá đạo của hắn rất bất mãn, bất quá cảm thấy lực chú ý của hắn với “vết thương” của ta rốt cuộc cũng dời đi,
cho nên cũng tùy theo ý hắn. Bất quá lại nói tiếp, vừa rồi dựa vào Mã
Văn Tài ngủ lâu như vậy, đau bụng cũng giảm bớt đi nhiều. Lúc trước
trong bụng luôn cảm thấy lạnh lẽo, hiện tại lại rất ấm áp, giống như vừa uống vào một chén canh cực nóng vậy.

Thật sự rất kỳ quái nha, bởi vì ta cho rằng bản thân đau bụng có thể là vì bình thường tay chân luôn
lạnh lẽo, nên sai Mộc Cận xuống núi mua cái sưởi tay hoặc là một cái gì
có thể làm ấm người. Nhưng mà Mộc Cận rõ ràng còn chưa trở về, tại sao
cơ thể của ta lại đột nhiên ấm áp như vậy a? Mà lạ nhất là những chỗ
khác lại không ấm, chỉ ấm duy nhất cái chỗ đang lạnh kia?

Quản nó làm gì, không đau nữa là tốt rồi. Tối hôm nay về ta quyết định nghỉ không
đọc sách, mà theo Mộc Cận học tập may vá quần áo. Ngày hôm qua, lúc
luyện kiếm, áo ngoài của Mã Văn Tài bị rách, mà hắn nhất quyết bắt ta
phải tự tay vá lại, tuy rằng ta hết lời hết nghĩa nói với hắn việc này
hẳn là nên đi tìm Mã Thống, chứ không phải là sai bạn học đi làm. Bất
quá, đợi đến lúc Mã Văn Tài tức đến thở phì phì đi ra cửa rồi, ta vội
vàng đem bộ quần áo này giấu đi, đến lúc Mã Thống vào tìm quần áo liền
lừa hắn là ta đã vứt nó đi rồi.

Dù sao cũng nể tình chúng ta đã ở
chung lâu như vậy, miễn cưỡng ta sẽ may vá lại cho ngươi thật tốt. Hi
vọng lần này sẽ không vá chằng vá đụp hay làm thủng một lỗ trên quần áo
của ngươi a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui