Chỉ cần là tiểu thuyết ngôn tình được “like” nhiều thì tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện miêu tả cảnh nhà xí, mà cho dù có, thì cũng là chuyện của một người qua đường ABCD nào đó, nữ chính chỉ là tình cờ trốn góc tường dòm được. Tóm lại, chỉ cần ngươi là nữ chính, chuyện mất mặt này sẽ không bao giờ xảy ra với ngươi!
Cho nên, giờ phút này, Chúc Tiểu Anh ngồi chồm hỗm trên hố xí, mắt trợn trừng trừng, trong lòng thầm rủa cái số ruồi bâu của mình. Ai đời thuở nào mà nữ chính bị tiêu chảy không hả trời!
Có kẻ lắm mồm hỏi: có cái gì so với tiêu chảy còn có thể khiến người ta buồn bực hơn không?
Chúc Tiểu Anh nghiến răng kèn kẹt: Có a! Đương nhiên có!
Cái gì?
Còn có thể là gì nữa, ngu ngốc, chính là bị tiêu chảy mà quên mang giấy a!
Chuyện này Chúc Tiểu Anh cũng không thể oán trách ai. Tiểu thư khuê các ai lại đi đâu cũng mang kè kè theo giấy vệ sinh được! Nơi này một chút cũng không tiên tiến như thời hiện đại, sản xuất ra gói giấy nhỏ nhỏ tiện dụng giấu trong người.
Trong cái rủi cũng có cái may, lần này Chúc Tiểu Anh cũng không phải là đơn thương độc mã trốn nhà, mà đi cùng nàng còn có Mộc Đào.
Sai Mộc Đào ra ngoài mua giấy, Chúc Tiểu Anh nâng cằm ngồi xổm nơi nhà xí chờ. Không biết qua bao lâu, chỉ biết là lâu tới nỗi chân nàng nhũn hết cả ra rồi mà tiểu nha hoàn kia vẫn chưa quay lại.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vang lên bên ngoài nhà xí, vì thế không khỏi mừng rỡ định lên tiếng gọi người, lại để ý thấy tiếng bước chân kia vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối không phải của con gái.
Chúc Tiểu Anh nín thở cắn chặt răng, chỉ sợ người bên ngoài là người trong phủ họ Chúc tới bắt nàng về. Ai ngờ chỉ nghe tiếng cửa nhà xí cách vách kẽo kẹt mở ra, sau đó có tiếng giấy sột soạt vang lên. Chúc Tiểu Anh thực sự không ngồi nổi nữa, vì thế cố lấy hết dũng khí, gõ ván cửa, nhỏ giọng nói:
“Khụ, vị huynh đài cách vách, tiểu đệ ra ngoài vội vàng…không biết huynh còn dư tờ giấy nào, có thể cho tiểu đệ mượn được không?”
Không một tiếng trả lời, nhưng sau đó, tiếng xé giấy vang lên, một tờ giấy được chuyền qua khe hở phía dưới của cửa vào cho Chúc Tiểu Anh.
Chúc Tiểu Anh nhất thời cảm động, lập tức cầm lấy, vừa muốn nói cảm tạ thì đột nhiên chú ý tới nội dung viết trên tờ giấy kia! Là…là tiểu thuyết a!
Trạch nữ Chúc Tiểu Anh từ khi xuyên qua tới nay, đã lâu không được sờ tới tiểu thuyết, hai mắt lấp lánh sáng ngời, nghĩ rằng thứ tốt không nên lãng phí, xem hết rồi dùng sau.
Không xem thì thôi, vừa nhìn…ha ha aha! Là H văn a H văn!
Chúc Tiểu Anh đọc rất nhanh, sau đó lại buồn bực.
Cuối tờ này viết tới đoạn nữ chính cởi áo tháo thắt lưng, nam chính xông vào màn…kế tiếp nhất định sẽ là H a H, nhưng vấn đề là…nàng không có tờ sau!
Xem truyện mà không có H, cũng như đi vệ sinh mà không có giấy!
Chúc Tiểu Anh mâu thuẫn hồi lâu, rốt cục tự trấn an mình rằng, dù sao đã mất mặt một lần, thêm lần nữa cũng không hề hấn gì, vì thế lại mặt dày gõ cửa tiếp: “Huynh đài…tiểu đệ cả gan muốn xin thêm tờ nữa, không biết có được hay chăng?”
Vốn tưởng người kia sẽ không để ý tới nàng, ai nhờ sau đó tiếng xé giấy lại vang lên, một tờ lại được đưa sang.
Chúc Tiểu Anh cảm động đến rơi lệ, vội vàng nhận lấy, còn không quên nói: “Đa tạ!”
Vốn Chúc Tiểu Anh còn lo trang giấy này không phải là tờ sau của trang giấy trước, nhưng đến khi đọc được mấy chữ đầu, nàng liền nhẹ nhàng thở hắt ra, chính là nó rồi.
Không hổ là trạch nữ lăn lộn trường kì trong tiểu thuyết ngôn tình, mọi chuyện quả như Chúc Tiểu Anh dự liệu, trang sau quả nhiên là H!
Nhưng đọc truyện ấy mà, đọc xong chương một lại muốn xem tiếp chương hai, cho nên đến lần thứ ba Chúc Tiểu Anh gõ ván, nàng còn chưa kịp mở miệng thì người kia đã tự động chuyển giấy qua rồi. Chúc Tiểu Anh cũng quên cả cảm ơn, hí hửng gần như giật lấy tờ giấy kia, tiếp tục cắm đầu đọc đọc, đọc tới nỗi cảm thấy máu huyết trào dâng! Thế giới không hài hòa, thật sự là…quá thích đi a!
* Hài hòa: Cua đồng(河蟹): cũng chính là “hài hòa” (和諧) (từ đồng âm). Ở trang mạng TQ thì từ 和谐 (hài hoà) không được dùng cũng không gõ được, cho nên mọi người đã dùng từ 河蟹 (cua đồng)để thay thế. 河蟹 (cua đồng) còn có ý nghĩa là bị xóa, bị che đi. Tác giả ngôn tình cũng có thể lấy lý do “cua đồng” hoặc “hài hòa” để tránh viết đoạn H, v.v…
Kế tiếp, vị huynh đài cách vách kia còn không cần chờ tới lúc Chúc Tiểu Anh gõ cửa. Nàng vừa đọc xong một tờ, tờ tiếp theo liền tự động được đưa sang. Trong khoảng thời gian ngắn, nhà xí yên tĩnh vô cùng, chỉ còn nghe thấy tiếng lật giấy, người không biết chắc còn tưởng nơi này là thư viện.
Toàn bộ tinh thần và thể xác của Chúc Tiểu Anh đều chìm đắm trong mối tình hương diễm được miêu tả trong truyện, ngay cả chân vừa rồi tê dại ra sao cũng quên luôn. May mắn là, tiểu thuyết cổ đại khá ngắn, cho nên chưa tới thời gian ba nén nhang thì nàng đã xem gần xong. Đang định xin tiếp thì lại nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài nhà vệ sinh, sau đó tiếng một thiếu niên vang lên:
“Công tử, các vị tiểu thư đã đi hết rồi, ngài có thể tự do ra ngoài!”
Nhà xí cách vách kẹt một tiếng đẩy ra.
Chúc Tiểu Anh dưới tình huống cấp bách, không chút suy nghĩ liền hô to: “Đừng đi đừng đi! Ta còn chưa xem xong mà!”
…
Mã Văn Tài lẳng lặng đút quyển sách chỉ còn vài tờ vào trong ống tay áo, đôi mắt lấp lánh ý cười, bình thản nói: “Vị huynh đài này, không phải tại hạ keo kiệt không chịu chia sẻ, chỉ là quyển sách này vốn có hai phần. Phần thượng đều đưa cho huynh đài cả nhưng phần hạ vẫn còn đang để trong phủ, cho nên…”
Chúc Tiểu Anh lúc này đã tùy tiện chọn một tờ làm giấy vệ sinh xong, nghe được lời này không khỏi nhíu mày.
Còn phần hạ nữa sao?
Thoạt nhìn rõ ràng phải sắp kết thúc rồi chứ…chẳng lẽ…còn có ngoại truyện nữa sao?
Nghe bên trong không có tiếng đáp lại, Mã Văn Tài lại nói: “Hai người chúng ta có duyên gặp mặt, lại chung sở thích, nếu huynh đài không chê, mời theo tại hạ về phủ ngồi chơi. Tại hạ nhất định sẽ mang hết bảo bối của mình ra cho huynh đài, tuyệt không giấu giếm.”
Chúc Tiểu Anh sau khi xuyên không, đã tưởng rằng ở thời đại này nàng định sẵn sẽ là kẻ cô độc, không ngờ đột nhiên lại tìm thấy bạn bè cùng chung chí hướng! Cái này chẳng phải gọi là ngàn vàng khó cầu được bạn hiền sao? Vì thế, nàng liền chỉnh trang lại quần áo, sau đó cũng đẩy cửa ra ngoài.
Mã Văn Tài vốn dĩ nghĩ rằng, kẻ thích mấy thứ dâm thư như hắn hẳn là đám con ông cháu cha cả ngày đùa giỡn chốn thanh lâu, còn nếu không cũng là đám thư sinh khố rách áo ôm cả đời chưa từng được nhìn thấy cái gì gọi là đông cung đồ.
Vì thế khi cửa đẩy ra, trong nháy mắt, hắn không khỏi sửng sốt một chút. Phản ứng đầu tiên chính là vị thiếu niên này thật tuấn tú, mà phản ứng thứ hai chính là có chút quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
“Huynh đài.” Chúc Tiểu Anh chắp tay.
“Huynh đài.” Mã Văn Tài đáp lễ.
“Đa tạ huynh đài…ừm…cho sách.” Chúc Tiểu Anh lại chắp tay.
“Sách quý tặng đúng người.” Mã Văn Tài lại đáp lễ.
Hai người bật cười ha ha. Mà Chúc Tiểu Anh lại phát giác ra mùi vị nhà vệ sinh thật buồn nôn, vì thế nhìn ra cửa, nói: “Vậy…huynh đài, mời.”
“Mời.”
Hai người nhường nhau một phen, sau đó cùng sóng vai ra khỏi nhà vệ sinh, một kẻ thì phong lưu, kẻ kia thì tuấn tú.
Chúc Tiểu Anh hỏi: “Không biết phải xưng hô với huynh đài thế nào?”
Mã Văn Tài vốn định báo tên, nhưng lại sợ thanh danh ô uế của mình dọa sợ vị thiếu niên trước mặt, vì thế nghĩ một lát, liền nói:
“Tại hạ họ Lương, tên là Sơn Bá.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...