Người vừa nói chuyện với Chúc Tiểu Anh khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt không phải thuộc loại khí phách bừng bừng mà theo hệ ngoan hiền, tướng mạo không đến mức yêu nghiệt khiến người khác gặp một lần là không thể quên, nhưng được cái điềm đạm tao nhã, vừa nhìn liền biết là con nhà có giáo dục.
“Vị huynh đài này, ngươi là tới nhập học sao?” Thấy Chúc Tiểu Anh ngẩn ngơ, vị công tử kia lại kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa.
“A…Đúng vậy.” Chúc Tiểu Anh vội vàng cúi đầu, chắp tay đáp lễ, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Mà lúc này, nàng mới đột nhiên chú ý tới màu sắc con ngươi bên trái của vị công tử này, đó là màu xám nhạt vô cùng đặc biệt, tựa như màu của bầu trời trước cơn mưa phùn, trong khi bên phải thì con ngươi lại đen lay láy. Hơn nữa, tuy cũng mặc quần áo giống những học sinh khác, nhưng ống tay áo của cậu lại bị sờn chỉ mấy chỗ, mà trên vạt áo màu đen lại bị tẩy tới mức phai hết màu.
“Trọng Kham, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Một âm thanh lười nhác chậm rãi từ bên cạnh Chúc Tiểu Anh vang lên, khiến nàng giật mình nghiêng đầu nhìn sang, lại phát hiện ra một vị công tử khác. Người này tuổi tác so với Chúc Tiểu Anh có lẽ cũng tương đương bởi nét trẻ con trên gương mặt còn chưa tan hết. Thế nhưng, cậu lại rất cao, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng.
Đáng tiếc ở chỗ, vốn dĩ là một bé trai tuấn tú xinh đẹp, thế nhưng ông trời lại cố tình ban cho cậu một đôi mắt phượng hẹp dài, khi nhìn người lại mang chút mê man mờ mịt, thực khiến người ta…này…thực sự cũng không biết phải nói thế nào.
Tiểu công tử này đeo ngọc bội sang quý, đi một vòng quan sát Chúc Tiểu Anh từ đầu đến chân như là xem khỉ trong vườn thú, sau đó ném ra một câu hỏi khiến Chúc Tiểu Anh hoàn toàn nghẹn lời:
“Bộ dạng cũng không tệ, bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu tử thối không lễ phép chút nào!
Chúc Tiểu Anh trong lòng bất mãn, nhưng ai bảo nàng, một Chúc Tiểu Anh hơn hai mươi tuổi lại xuyên không vào bộ dạng bé loli Chúc Anh Đài đây, so với shota kia còn thấp hơn một cái đầu. Hảo hán không ăn thiệt trước mặt, Chúc Tiểu Anh chỉ có thể tủm tỉm cười, bày ra một khuôn mặt ngoan ngoãn hiền lành:
“Tại hạ là Thượng Ngu Chúc Anh Đài, năm nay mười ba.”
Tiểu tử thối gật gật đầu, sau đó bắt đầu nhàm chán nhìn đông nhìn tây, nhưng không hề có ý định rời đi.
Chúc Tiểu Anh khinh thường nói chuyện với loại người này, vì thế lại gần vị công tử ngoan hiền ban nãy, chắp tay hỏi: “Xin hỏi phải xưng hô với hai vị thế nào?”
Công tử kia ôn hòa đáp lễ: “Tại hạ họ Ân, tên Trọng Kham, là người ở Trần Quận. Chúc công tử cứ gọi ta là Trọng Kham thôi.”
Chúc Tiểu Anh ngọt ngào gọi một tiếng “Ân huynh” khiến vị Ân công tử kia trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Mà sau đó, nàng hơi liếc mắt nhìn về phía bé shota kiêu ngạo kia, chờ đợi cậu ta trả lời. Thế nhưng, bé shota lại vênh mặt lên, làm bộ như không nghe được câu hỏi.
Ân công tử thấy thế, bất đắc dĩ cười cười, vươn tay nói với Chúc Tiểu Anh: “Vị kia là Hoàn công tử?”
Họ Hoàn? Nghe rất kỳ quái nha…
Chúc Tiểu Anh học môn lịch sử không tốt, bằng không nàng nhất định sẽ biết, họ Hoàn vào những năm cuối thời Đông Tấn tượng trưng cho cái gì.
Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài sau khi sắp xếp hành lý và xe ngựa xong, đến khi quay lại nhìn thấy Chúc Tiểu Anh đang bắt chuyện với hai tên thư sinh, lập tức ăn ý nhìn nhau, không hẹn mà cùng rảo bước chạy qua. Nhưng còn chưa kịp tới nơi, Mã Văn Tài đã đột nhiên biến sắc.
Vị Hoàn công tử kia đang khoanh tay nhìn trời, thế nhưng vừa thấy Mã Văn Tài thì mắt đã giương lên, khuôn mặt tràn ngập ý cười, định mở miệng gọi người thì đã bị Mã Văn Tài hô to một tiếng “Linh Bảo!!!” rồi nhào tới bịt miệng kéo đi xa.
Ân công tử chứng kiến cảnh này, há hốc mồm.
“Chúc công tử, vị huynh đài kia…có quen biết với Hoàn công tử sao?”
Nhìn bóng dáng hai người kia càng lúc càng xa, Chúc Tiểu Anh cúi đầu ho khan một tiếng, sau đó mỉm cười: “Ha ha, ta cũng không thân với người kia lắm.”
Lương Sơn Bá coi như hoàn toàn không nhìn thấy hành vi kỳ quái vừa rồi của Mã Văn Tài, thản nhiên lại gần chắp tay chào hỏi Ân Trọng Kham.
“Tại hạ Hàng Châu Mã Văn Tài, nghe tiếng trường Sùng La nhân tài đầy rẫy, nên muốn đến học hỏi các vị huynh đài.”
Chúc Tiểu Anh nghe Lương Sơn Bá tự giới thiệu xong liền nghiêng đầu nhìn một cái, trong lòng thầm nghĩ hai tên điên này diễn trò đến nghiện rồi à. Phải biết là lời này vừa nói ra, chính là thân phận sẽ theo các ngươi trong suốt ba năm đó, chẳng lẽ hai người định nói dối cả đời? Hơn nữa vị Hoàn công tử kia hình như quen biết Mã Văn Tài, mà nhìn bé shota đó cũng không phải là loại biết giữ mồm giữ miệng. Thật muốn xem Mã Văn Tài dùng biện pháp gì để bịt mồm của Hoàn thiếu shota!
“Sư phụ và sư mẫu mấy hôm nay không ở trong trường. Mọi chuyện lớn nhỏ tạm thời do Giám viện phụ trách, các ngươi muốn lấy phòng thì theo ta tới đó.”
“A? Phu nhân hiệu trưởng không ở trong trường sao?” Chúc Tiểu Anh nghe xong lời Ân Trọng Kham nói, miệng đang cười bỗng nhiên méo xệch.
“Đúng vậy, sư phụ và sư mẫu ra ngoài gặp bằng hữu, có lẽ phải hơn tháng nữa mới về.” Ân Trọng Kham trả lời.
Phu nhân hiệu trưởng không có mặt trong trường, vậy phải làm sao bây giờ! Chúc Tiểu Anh âm thầm nhíu mày.
Trước khi rời nhà đi, Chúc lão cha và Chúc lão nương đã bắt nàng thề độc ba điều:
Thứ nhất, không được lộ ra thân phận nữ nhi.
Thứ hai, không được gần gũi thân cận quá mức với bạn bè trong trường.
Thứ ba, không được uống rượu đến say.
Phu nhân hiệu trưởng từng là sư mẫu của Chúc phu nhân, cho nên Chúc phu nhân đã viết riêng một phong thư bảo Anh Đài cầm đưa cho bà. Trong thư, Chúc phu nhân cầu xin sư mẫu chiếu cố con gái mình một chút…Nhưng mà, giờ bà ta không ở trong trường…Chẳng nhẽ ta lại phải cùng nam nhân ăn chung ngủ chung hay sao?
Đang lo sốt vó không thôi, Chúc Tiểu Anh đột nhiên cảm thấy trên vai ấm áp. Nhìn sang liền thấy Lương Sơn Bá, hắn nhè nhẹ vỗ về vai nàng, mỉm cười một chút rồi nhanh chóng thu tay lại, nháy mắt một cái.
Nàng tựa hồ cảm thấy Lương Sơn Bá hiểu bản thân đang lo lắng điều gì. Nhưng mà, hắn làm sao biết được nhỉ?
Giám viện trường Sùng La là một ông lão trắng trẻo mập mạp mái tóc hoa râm, đầu đội một chiếc mũ rất lớn, khi mỉm cười thì vô cùng giống Phật Di Lặc.
Giám viện là chức danh chủ yếu phụ trách về hành chính, tài vụ và ghi chép thứ hạng của học sinh trong trường. Cho nên, tất cả học sinh mới đến, bước đầu tiên đều phải qua tay lão – nộp học phí.
Từ thời Chiến quốc tới bây giờ, phu tử mở lớp là để dạy học cho kẻ chưa biết, cho nên nếu trực tiếp niêm yết bảng giá thu tiền thì có phần hơi phàm phu tục tử. Bởi vậy, ban đầu thu học phí của học sinh, chỉ đơn giản là nhận một ít gạo trắng và rượu thịt. Nhưng, theo sự phát triển của thời đại, nội dung của tiền học phí càng lúc càng nhiều, cuối cùng quy thẳng về tiền cho nhanh gọn. Ở nơi này cũng vậy, chỉ có điều thay vì gọi là nộp học phí thì nói tránh đi là “quyên góp”.
Góp cũng có ba bảy loại góp.
Chúc Tiểu Anh và Lương Sơn Bá vừa tới nơi ở của Giám viện thì Mã Văn Tài và Hoàn công tử cũng chạy tới. Không biết Mã Văn Tài giở thủ đoạn gì mà Hoàn công tử miệng im thin thít, tuy rằng ánh mắt vô cùng tò mò lại chỉ dám khép nép đứng một bên. Nhưng vẻ mặt hắn vô cùng thỏa mãn, giống như mèo vừa ăn vụng được…ừm, thực khiến Chúc Tiểu Anh nhịn không được mà tưởng tượng ra một số chuyện cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...