Suốt đoạn đường kế tiếp, Mã Văn Tài nằng nặc đòi ngồi chung xe với Lương Sơn Bá và Chúc Tiểu Anh, còn mặt dày mày dạn nói bản thân bị chuyện đêm qua làm cho sợ hãi nên hôm nay không thể tiếp tục cưỡi ngựa.
Lương Sơn Bá cũng mặc kệ hắn ở trong xe mình ngả ngốn hết ăn lại uống, chỉ đưa ra một xấp giấy, nói: “Đây là bản đánh giá tổn thất của trạm dịch. Bởi vì lửa có lan tới một vài mẫu ruộng gần đó, cho nên số bạc phải bồi thường không ít.”
“Ngươi cứ chi đi.” Mã Văn Tài cầm tờ giấy cũng không thèm nhìn, chỉ nghĩ rằng lần này Lương Sơn Bá phải bỏ ra không ít tiền nên đau lòng, vì thế an ủi vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói, “Trở về ta sẽ mời ngươi đi ca lâu uống rượu!”
Lương Sơn Bá bình thản nhấp một ngụm trà, nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên phải chi rồi.” Nói xong, hắn đột nhiên nghiêng đầu, mỉm cười với Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài bị Lương Sơn Bá nhìn thì có chút chột dạ, lặng lẽ lùi ra sau một ít, kéo dãn khoảng cách giữa hai người rồi mới yên tâm uống trà.
Chúc Tiểu Anh từ lúc lên xe, liền cảm thấy không được tự nhiên. Nhất định là Lương Sơn Bá đã hiểu nhầm nàng, nếu không tại sao vẻ mặt hắn lại tức giận như thế, hơn nữa lúc nhìn về phía Mã Văn Tài, ánh mắt còn mang theo sự trách móc nhàn nhạt? Vì để tránh bị giận cá chém thớt, Chúc Tiểu Anh nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, vạn phần “chăm chú” nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lương Sơn Bá không rảnh rỗi như Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài. Cả đêm qua hắn bận rộn liên tục, mệt mỏi vô cùng, vốn chỉ định ngồi nhắm mắt một chút, ai ngờ liền thiếp đi luôn.
Mã Văn Tài thấy thế, lập tức đỡ Lương Sơn Bá nằm xuống còn bản thân thì chạy qua phía Chúc Tiểu Anh đòi ngồi chung.
Chúc Tiểu Anh nhìn hắn một cái.
Mã Văn Tài tươi cười thản nhiên: “Để Văn Tài huynh ngủ cho thoải mái.”
Chúc Tiểu Anh oán thầm: Mã Văn Tài, ngươi thực quan tâm tình lang.
“Đúng rồi, Lương huynh, ta có chuyện luôn muốn hỏi ngươi.” Sau một hồi im lặng, Chúc Tiểu Anh quyết định gợi lên đề tài nói chuyện.
Mã Văn Tài ngoảnh đầu nhìn, nhân cơ hội ngồi sát lại gần Chúc Tiểu Anh, hạ giọng hỏi: “Hiền đệ muốn hỏi chuyện gì?”
“Cũng may hai người phát hiện ra đó là đám thổ phỉ, mới giữ được tính mạng của chúng ta. Nhưng tiểu đệ cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cục Lương huynh nhìn thấy sơ hở ở đâu?”
“Việc này sao…thật ra ta và Văn Tài huynh từ lúc bước vào đã phát giác ra chuyện không ổn” Mã Văn Tài nói, “Văn Tài huynh thấy mùi hương trong phòng có vấn đề, mà ta thì thấy vấn đề trên người tên tiểu quan dẫn đường.”
“Người dẫn đường? Tiểu đệ cảm thấy gã vô cùng bình thường, có gì lạ đâu?”
“Có rất nhiều sơ hở.” Mã Văn Tài nhẫn nại giải thích, “Đầu tiên là quần áo của gã. Tay áo ngắn hơn ba tấc, quần hơi chật, rõ ràng là không được may vừa người. Đệ phải biết rằng, Thái Thú Ngô Quận là người thích ưa hào nhoáng, cho nên quan phục của những người làm việc cho ông ta chỉ có một tỷ lệ rất rất nhỏ là cắt may không vừa người. Hơn nữa, gã đeo đao ở bên hông phải, chứng tỏ chủ nhân là người thuận tay trái. Thế nhưng khi gã đẩy cửa hay mang đồ ăn cho chúng ta, đều sử dụng tay phải. Chỉ bằng hai điểm này, ta liền nhận ra gã là giả mạo.”
Chúc Tiểu Anh nhìn Mã Văn Tài, hơi nhướn mày ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Quần áo không vừa người có thể chấp nhận, nhưng cỡ giày thì lại khác. Gã đi hài, tuy rằng kiểu dáng tương tự với ủng nhà binh, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy có điểm khác biệt. Hơn nữa, đáy hài của gã đã bị sờn chỉ, cho nên có thể thấy, người này thường xuyên đi đây đi đó, chứ quyết không thể là một tên quan sai an nhàn trông trạm dịch được.”
Chúc Tiểu Anh gật đầu lia lịa, ánh mắt sùng bái nhìn Mã Văn Tài.
“Kẽ móng tay của gã rất sạch sẽ, không giống như tay chân của những người làm nông trong vùng. Khi nói chuyện, người này theo bản năng không bao giờ nhìn thẳng vào mắt chúng ta mà chỉ tập trung nhìn ngọc bội. Vì thế, ta mới liên hệ tới chuyện giặc cỏ gần đây đang quấy phá Ngô Quận, nên không khó đoán ra chân tướng.”
“Vậy…Lương huynh vì sao phải giả bộ dạng tiểu quan kia? Huynh không sợ bị đồng bọn của hắn phát hiện sao?” Chúc Tiểu Anh truy hỏi, khuôn mặt tràn ngập hưng phấn.
“Nếu muốn cả trạm dịch cháy thì cách nhanh nhất và hiệu quả nhất là phải châm lửa ở nhiều nơi. Nhưng làm như vậy nhất định sẽ dễ bị đám thổ phỉ chú ý tới, cho nên chỉ có ngụy trang thành đồng bọn của chúng mới tiện đi lại. Khi ta quan sát tiểu quan kia, ta phát hiện đầu chuôi đao dấu tay ấn không sâu, có thể thấy gã là gần đây mới cầm đao. Hơn nữa, lúc người này qua phòng người chết, bước chân đều lơ đãng đi mau hơn, khuôn mặt không nén nổi vẻ sợ hãi và chán ghét, cho nên gã hẳn chưa từng giết người. Một người mới tới, đám thổ phỉ nhất định cũng chưa có ai quá quen thân với gã. Tôi tớ của chúng ta ở dưới lầu, cho nên muốn ra tay, phải giết bọn họ trước tiên. Mà đã như vậy, một người mới không thích giết người, nếu không tham gia thì người khác cũng không cảm thấy bất thường, cho nên giả trang thành gã chính là lựa chọn tốt nhất.”
Mã Văn Tài nói xong, cảm thấy rất đơn giản bình thường, nhưng Chúc Tiểu Anh ngồi bên cạnh đã kích động đến rơi nước mắt!
Trong đầu nàng tràn ngập một bóng người đẹp trai khí phách, vang danh toàn cầu mười mấy thế kỉ sau: Sherlock Holmes!!!
Văn Tài huynh, ngươi thực ra là Sherlock Holmes xuyên không, có phải không?
Chúc Tiểu Anh hoàn toàn quên đi việc Văn Tài huynh là thuộc sở hữu của Sơn Bá huynh, mù quáng tôn sùng nắm chặt tay hắn. Mà Mã Văn Tài mặc dù không hiểu tại sao Anh Đài muội muội lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng được người mình thương bội phục vẫn khiến hắn lâng lâng như ở trên mây. Vì thế, Thái Thú công tử một bên xiết chặt bàn tay nhỏ bé của Anh Đài, một bên giả bộ thẹn thùng.
Đúng lúc này, Lương Sơn Bá ho khan một tiếng, hơi hơi xoay người.
Chúc Tiểu Anh bấy giờ mới nhận ra bản thân vừa làm cái gì, vội vã buông tay Mã Văn Tài ra, xấu hổ nói: “Lương huynh quả nhiên thông tuệ hơn người. Anh Đài bội phục! Bội phục!”
Mã Văn Tài còn chưa ăn đủ đậu hũ non mềm đã bị Lương Sơn Bá phá mất, trong lòng ảo não vô cùng, khẽ lườm đối phương một cái. Mà trong đầu hắn lại đột nhiên nảy sinh ra một ý xấu.
Hắn tỏ ra trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói với Chúc Anh Đài: “Thật ra…Ta sở dĩ biết nhiều như vậy, không phải hoàn toàn do năng lực bản thân, mà là bởi vì…Ta trước kia đã từng nghe một tin đồn…”
“Tin đồn gì?”
“Anh Đài chẳng lẽ chưa từng nghe kể sao?”
“Rốt cục là tin đồn gì vậy?”
“Là tin đồn…có liên quan tới quỷ ở trạm dịch.”
“Quỷ ở trạm dịch?” Chúc Tiểu Anh nhìn cặp mắt tối như mực của Mã Văn Tài, nhất thời cảm thấy gió lạnh cuồn cuộn trong xe ngựa, gào rít như tiếng người thê lương.
“Chính là quỷ ở trạm dịch.” Mã Văn Tài tỏ ra sợ hãi, “Hơn nữa, không phải chỉ là tin đồn đâu, mà thực sự đã xảy ra chuyện lạ.”
Tuy rằng Chúc Tiểu Anh từ nhỏ lớn lên dưới chủ nghĩa vô thần, nhưng nàng đối với những thứ ma quỷ linh tinh vẫn có chút sợ. Mà khổ nỗi tò mò hại chết con mèo, một người nhát như cáy giống nàng lại luôn không chịu nổi mê hoặc của bạn bè, nửa đêm bật phim kinh dị lên xem, để rồi cả tháng sau đó không dám rời khỏi giường đi toalet lúc đêm. Tựa như lúc này, rõ ràng lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn không nhịn được dùng ánh mắt “kể tiếp đi kể tiếp đi” nhìn Mã Văn Tài.
“Này…Hay là thôi đi…ta không kể nữa, không đệ lại sợ hãi.” Mã Văn Tài giả bộ không muốn nói.
“Lương huynh, kể một chút thôi.”
“Ta sợ nghe xong sau này đệ không dám ngồi xe ngựa nữa. Thôi, quên đi.” Mã Văn Tài khoát tay, ra vẻ kiên quyết không chịu kể.
“Không sao không sao, lá gan của ta thực sự rất lớn.” Chúc Tiểu Anh nài nỉ.
“Vậy thì được rồi, ta sẽ kể cho đệ nghe một chút…truyền thuyết về quỷ ở trạm dịch huyện Bái.” Mã Văn Tài “miễn cưỡng” đồng ý.
Sau đó, hắn liền dùng ánh mắt u buồn, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, thong thả từ tốn, kể lại chuyện xưa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...