Chúc Tiểu Anh lại xuyên không.
Không sai, chính là “lại”.
Lần đầu tiên xuyên không của nàng quả là bi thảm không kể xiết, mới vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ngồi bên trong một cỗ quan tài chôn dưới đất sâu, bên tai nghe văng vẳng tiếng khóc thê lương “Tiểu thư, tiểu thư”.
Sau đó, nàng chỉ còn nhớ được tiếng sét ——-
Oàng!
Cát bụi tung bay.
Đất đá từ trên miệng huyệt đổ xuống ầm ầm.
Chúc Tiểu Anh bị chôn sống.
Xin mọi người hãy dành một phút mặc niệm cho cuộc đời ngắn ngủi ba phút bốn mươi sáu giây của nàng.
Chúc Tiểu Anh lúc đó không hề biết, sau khi bản thân bị chôn sống xong, từ dưới nấm mồ không biết tại sao lại bay ra hai con bươm bướm nhỏ, chúng quấn quít dập dìu tung cánh về phía chân trời, để lại một câu chuyện tình yêu cảm động lưu truyền ngàn năm hậu thế, cùng với “Thanh Xà Bạch Xà”, “Mạnh Khương Nữ”, “Ngưu Lang Chức Nữ” được xưng tụng là Tứ đại truyền thuyết dân gian của Trung Quốc.
Đương nhiên, nói là nói vậy thôi…những chuyện này thật ra chẳng có quan hệ gì tới Chúc Tiểu Anh.
Hai con bươm bướm kia cũng không có liên quan gì tới nàng nốt.
Nàng chết đi chỉ mang theo duy nhất một nỗi oán giận. Đó là tại sao người khác xuyên không thì đều thành nhân vật quan trọng, hay chí ít cũng có thể bình an một đời, đương nhiên mĩ nam vây quanh là không thể thiếu…mà tới lượt nàng thì vừa lên sàn diễn còn chưa tới năm phút đồng hồ đã chết a ?!
Có lẽ ông trời có mắt nghe được lời của Chúc Tiểu Anh, vì thế lại cho nàng một cơ hội xuyên không khác.
Lần này nhất định phải nỗ lực thể hiện a! Chúc Tiểu Anh âm thầm nắm chặt tay quyết tâm!
Thế nhưng, không đợi nàng mở mắt ra, đã lại nghe thấy thanh âm quen tai kêu “Tiểu thư”, khiến Chúc Tiểu Anh sợ tới nỗi kinh hồn hoảng vía!
A? Tại sao vẫn là giọng nói nàng nghe thấy trước khi bị chôn sống vậy!
Đừng có nói là “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, muốn nàng một lần nữa diễn lại màn bị chôn sống aaaaaaaaaaaaaaaa.
Nghe nhầm, nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm rồi.
“Tiểu thư! Mau dậy đi! Lão gia tới rồi!” Thanh âm kia càng lúc càng thêm dồn dập.
Giờ phút này, Chúc Tiểu Anh mới xác định là nàng không phải đang bị chôn sống, vì thế lặng lẽ mở mắt ra.
Quả nhiên là số mệnh không tốt mà !!! Người khác xuyên không lúc tỉnh lại đều thấy mình nằm trên giường lớn, xung quanh nha hoàn, bà vú tíu tít chạy quanh. Nếu không phải là như vậy thì chính là truyện theo phong cách ấn tượng, mở mắt ra nữ chính liền thấy mĩ nam nằm cạnh, sau đó là “đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng”
Tại sao nàng tỉnh lại thì cái gì cũng không có? Ừm, được rồi, vẫn có một nha hoàn. Nhưng ngủ gục trên bàn là cái tình huống chó chết gì vậy, như vậy bảo nàng làm sao giả bộ bị mất trí nhớ, lấy cớ thăm dò về lai lịch thân thể mới của mình đây.
Đập bàn! Ông trời thực không công bằng!
Trên bàn, một tờ giấy trắng Tuyên Thành trải dài, bên trên còn có hai hàng chữ viết rất đẹp, nhưng lại bị phá hủy bởi chữ cuối cùng bị nước làm nhòe.
Cái gì? Nước gì?
Nàng không biết!
Chúc Tiểu Anh lén lút nhìn quanh, thấy nha hoàn kia không để ý thì vội vàng kéo ống tay áo lau khóe miệng ẩm ướt.
Đối với chuyện này, tội lỗi nhất định là tại tư thế nằm sấp ngủ. Nhìn đi, ngủ như vậy vừa chướng mắt vừa khiến thắt lưng xương sống đau nhức, mà quan trọng là…nó khiến người ta dễ chảy nước miếng a!
“Tiểu thư! Sao người còn chưa dọn xong mấy thứ này! Người không nghe nô tì nói là lão gia sắp tới sao!” Tiểu nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình ngây ngây ngốc ngốc, tưởng nàng còn chưa tỉnh ngủ, không khỏi sốt ruột vội đem đống giấy và nghiên mực trên bàn giấu đi.
Vừa giấu xong xuôi, liền nghe thấy một tiếng ho khan vô cùng uy nghiêm vang lên ngoài cửa…
“Khụ!”
Chúc Tiểu Anh mờ mịt ngẩng đầu.
Chỉ thấy một ông lão ăn mặc quý phái, khoan thai chắp tay sau lưng đi vào.
“Lão gia.” Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ cúi rạp hành lễ, khóe mắt còn len lén nhìn về phía tủ bí mật, chỉ sợ để lộ ra sơ hở gì.
Chúc Tiểu Anh là người vô cùng thông minh! Nàng vui vẻ nghĩ thầm, lão gia, tiểu thư? Rất rõ ràng, người trước mắt chính là cha nàng a!
“Phụ thân!” Chúc Tiểu Anh ngọt ngào gọi.
Thấy không, Thượng đế luôn vô cùng công bằng!
Vì sao không để nàng té xỉu, không để nàng giả bất tỉnh mất trí nhớ!
Đó là bởi vì ông trời biết nàng thông minh a! Thật thông minh, thật thông minh a!
“Khụ khụ.” Ông lão lại ho thêm hai tiếng, nhưng sắc mặt rõ ràng tốt lên nhiều khi nghe con gái gọi mình thân thiết như vậy. Chẳng qua niềm vui không tồn tại được bao lâu, ánh mắt vừa lướt qua mặt bàn, tinh ý phát hiện ra một chỗ còn có vết mực chưa khô, ông lão liền cau mày, quắc mắt nói: “Anh Đài, có phải ngươi lại không nghe lời ta, lén luyện viết chữ không?”
A a? Cái gì vậy? Ai trả lời cho nàng là có chuyện gì được không?
Không ai biết sao, tốt, vậy im lặng là vàng.
Ông lão trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, bất mãn nói: “Phụ thân đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Nữ nhân bất tài mới là đức. Có thời gian rảnh ngươi nên luyện thêm khâu vá nấu nướng đi, đọc nhiều sách thì có lợi gì? Tương lai sau này ngươi đi lấy chồng chứ đâu phải đi làm quan!”
Chúc Tiểu Anh tỉnh ngộ, thì ra ông lão này tức giận là bởi chủ nhân trước của thân thể này miệt mài học tập a! Như vậy thì…đơn giản rồi.
“Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi.” Chúc Tiểu Anh ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng mừng như nở hoa.
Ai muốn đọc sách? Ai muốn học tập? Nếu như ngươi có cuộc sống ăn không phải lo uống không phải nghĩ thì ai nguyện ý lãng phí nơron thần kinh cho mấy việc hại não này ?!
Thấy con gái lần này rất nhanh thành khẩn nhận lỗi, ông lão liền nguôi giận, nhẹ nhàng nói: “Anh Đài, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu được nỗi khổ của phụ thân. Mọi việc phụ thân làm cũng đều là vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
Chúc Tiểu Anh gật đầu lia lịa, còn chân chó nói thêm: “Nữ nhi hiểu rồi, nữ nhi về sau nhất định sẽ nghe lời cha!”
Ông lão vạn phần vừa lòng, lại căn dặn tiểu nha hoàn bên cạnh nàng vài câu, chủ yếu cũng chỉ là không được để tiểu thư đọc sách rồi lại ung dung ra về.
Chúc Tiểu Anh âm thầm đắc ý, cảm thấy diễn xuất của bản thân thật sự quá xuất sắc a! Mà đang lúc lâng lâng, nàng đột nhiên cảm thấy có chỗ không ổn, là vô cùng không ổn!
Vị kia vừa gọi mình là “Anh Đài”, hẳn chính là tên mới của nàng, nhưng mà…sao cái tên này nghe quen tai vậy…
Anh Đài…Anh Đài…
Chúc Tiểu Anh cảm thấy như sét đánh ngang tai, vội vàng chạy ra ngoài, ngửa đầu nhìn lên đèn lồng treo dọc hành lang, liền phát hiện trên mặt đèn lồng nào cũng viết một chữ rất to…
Chúc!
Chúc Tiểu Anh khóc không ra nước mắt.
Ông trời, ông thật không công bằng!
Chẳng lẽ là bởi nàng trót mang họ Chúc, cho nên số mệnh mới thê thảm vậy sao? Hồi tưởng lại lần đầu xuyên không, Chúc Tiểu Anh nhịn không được dựng thẳng ngón giữa chĩa lên trời.
Cái gì gọi là cơ hội thứ hai, hừ, chính là bởi lần đầu ném tới nhầm thời điểm có đúng không?
Người vẫn là người này, mạng vẫn là mạng này.
Quên đi, bản thân trở thành Chúc Anh Đài, đây là chuyện không thể thay đổi rồi, oán trách cũng vô dụng.
Chẳng lẽ Chúc Tiểu Anh nàng đây, một nữ thanh niên cực tốt của xã hội chủ nghĩa lại nhất định sẽ rơi vào nghiệt duyên với Lương Sơn Bá, sau đó thề non hẹn biển cùng nhau nắm tay xuống suối vàng sao?
No no no! Câu trả lời là không!
Tình yêu đều là chó má, còn sống mới còn hi vọng.
Ở nhà tầng, ngồi xe ngựa, mặc tơ lụa, đeo vàng bạc, cuộc sống như thế mới là tốt đẹp…
Cái gì Lương Sơn Bá, cái gì tình bươm bướm, nàng không quan tâm. Chân mệnh thiên tử của nàng nhất định phải là cái vị lắm tiền nhiều của, quyền thế một phương, con trai của Mã thái thú a!
Chúc Tiểu Anh nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy tương lai bừng sáng ánh hoàng kim!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...