"Yêu Yêu cẩn thận!!"
"A!"
Phanh!!
Mảnh vỡ của chai bia trong đêm đông lạnh giá này đặt biệt bất ngờ gây sốc.
Bạch Tứ gắt gao che chở cô gái trong ngực.
Máu tươi từ đỉnh đầu hắn chảy xuống, nhỏ xuống nền tuyết trắng noãn.
"Muốn chết.
"
Máu từ trán một đường lăn xuống cằm, ánh mắt của hắn giống như hầm băng vạn năm, vừa buốt vừa lạnh, đáng sợ như một con dã thú nhỏ đang điên cuồng.
Hắn thuận tay cầm một thanh gỗ bị vứt bên cạnh, nhặt lên, đạp một cước thật mạnh vào những tên lưu manh rồi đánh nhau.
Hắn định thật sự đánh chết bọn chúng.
Lam Yêu núp ở một bên che miệng khóc, cả người sợ đến choáng váng.
Một trận còi vang lên, cảnh sát tới, ào ào khống chế hết bọn chúng.
Bạch Tứ cả người máu me, của hắn hay của người khác, hắn cũng không phân biệt được.
Hắn yên lặng tùy ý để cảnh sát còng tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng một bên khóc trông vô cùng đáng thương.
Lông mày hắn nhíu chặt, đau lòng không chút nào che giấu.
Nhưng một giây sau, một bóng người khiến hắn chán ghét xuất hiện trước mặt cô.
"Yêu Yêu, thật xin lỗi, anh đã tới muộn rồi.
"
Trần Mẫn cởi áo khoác khoác lên người cô ấy, nửa ôm lấy cô.
"Anh Mẫn! "
"Đừng sợ, đừng sợ! có anh ở đây.
"
Đôi mắt hắn như vực thẳm nhìn chằm chằm vào bọn họ, lòng đau đến ngạt thở, nắm đấm cơ hồ muốn bóp nát.
"Nhìn cái gì đó! Thành thật chút đi!" Người cảnh sát đẩy hắn một chút.
"Đừng có đụng vào tôi!"
Bạch Tứ phun ra một búng máu, không cam lòng bước lên xe.
Trận hỗn chiến này, hắn đã bị nhốt lại nửa tháng.
Bạch Tứ nhớ Lam Yêu đến phát điên.
Thế là chuyện đầu tiên hắn làm sau khi ra ngoài chính là đi gặp cô.
Hắn vốn cho rằng, thái độ của cô ấy đối với hắn sẽ có hòa hoãn.
Nhưng hắn đã sai rồi, cô ấy so với trước kia thậm chí còn chống cự hắn hơn.
Hắn cười nhạo một tiếng, không nói lời nào đem người ta cưỡng hôn.
Lam Yêu hung hăng tát hắn một cú thật mạnh, khóc lóc bảo hắn cút đi.
Ngày đó, Bạch Tứ ở bên bờ sông hút hết một gói thuốc lá.
Hoàng hôn buông xuống, hắn nhìn dòng sông cuồn cuộn, thật muốn lao xuống dưới.
"Không, không thể được!"
Tôi lẩm bẩm, sau đó bừng tỉnh giấc.
Trong tầm mắt vẫn như cũ là một mảnh lờ mờ, một tia sáng từ giếng trời chiếu xuống.
Xung quanh yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Bạch Tứ không ở đây.
Hắn không ở đây.
Sau khi xác nhận lại lần nữa, tôi một giây cũng không chờ được, tôi nhất định phải ra ngoài.
Lúc sáng xích chân đã bị mở ra, cử động cũng thuận tiện hơn nhiều.
Tôi mang theo trái tim, nhẹ nhàng dịch chuyển chiếc giường, tôi không dám dùng sức, giờ phút chú ý đến âm thanh, động tĩnh, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay chảy mồ hôi.
Tôi dời tấm sàn lớn đó sang một bên, nhảy xuống, nhanh chóng đem giường đẩy về chỗ cũ, che đậy sàn nhà.
Làm xong tất cả, tôi ngồi phịch xuống trong mật đạo tối đen như mực, bật đèn pin, chiếu vào chỗ sâu thẳm kia.
Mật đạo vừa hẹp vừa thấp, tôi chỉ có thể bò ra ngoài.
Không biết đã bò bao lâu, mồ hôi đã thấm ướt quần áo của tôi, cánh tay khi cử động lại đau nhứt, chân gần như không thể duỗi thẳng.
Lúc tôi nhìn thấy ánh sáng ở phía trước, tôi kích động đến mức xém chút kêu ra tiếng.
Tôi cuối cùng, đã có thể ra ngoài.
Bạch Tứ, thiếu niên đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi ở kiếp trước.
Một ngày nọ, linh hồn tôi đã xuyên vào cơ thể của Lam Yêu mà hắn yêu, trở thành tù nhân của hắn.
Ông trời đã sắp xếp như thế, vậy thì tôi nhất định cố gắng hết sức thay đổi kết cục của hắn.
Hắn yêu Lam Yêu, mà tôi, lại muốn bảo vệ hắn.
Nghĩ vậy, tốc độ bò của tôi càng lúc càng nhanh, ánh sáng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, tôi đã bò tới cửa hang, một vầng trăng lưỡi liềm xuất hiện trong màn đêm đen kịt, những đám mây từ từ che khuất một nửa.
Tôi ra ngoài rồi!
Niềm vui trào dâng trong lòng, nhưng cổ tôi đột nhiên lại bị ai đó hung hăng bóp lấy.
Một loại run rẩy hoảng sợ ngay lập tức quét qua toàn bộ dây thần kinh của tôi.
Tôi nhìn người trước mặt, khó có thể tin được, giọng run rẩy nói: "Tứ! Tứ ca?! "
Ánh trăng đổ xuống, mái tóc bạc trắng của hắn phủ một tầng ánh sánh lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tầng sương lạnh.
"YêuYêu đây là muốn đi đâu.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...