Trong ánh sáng chói mắt, Hoa Lan nhỏ bỗng nghe có người sau lưng nghiến răng hét lớn: “Đông Phương Thanh Thương!”
Nàng nghe ra được, đây là giọng của Chủ nhân chợ yêu. Sau lưng truyền tới sát khí, Đông Phương Thanh Thương không hề quay đầu, toàn thân tỏa ra kết giới lửa chặn người đó bên ngoài.
Vào lúc này, Đông Phương Thanh Thương đã nhảy vào trong khe nứt dưới chân, trong lúc rơi xuống, Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn lại, nàng trông thấy mặt người bị kết giới của hắn chặn lại trên khe nứt.
“Là Chủ nhân chợ yêu!”
“Tới khéo lắm!” Đông Phương Thanh Thương nói, “Cho hắn tận mắt nhìn thấy cơ thể này bị bổn tọa cướp đi như thế nào.”
Nghe thấy câu này, Hoa Lan nhỏ bỗng hiểu ra, Đông Phương Thanh Thương đang báo thù…
Lúc sắp rơi xuống thạch thất sâu nhất, một kết giới trong suốt chặn họ lại. Đông Phương Thanh Thương chau mày, vung kiếm bổ chém kết giới, nhưng lúc này Xích Địa nữ tử trong thạch thất bỗng đi tới, điều khiến người ta kinh ngạc là trên chân nàng ấy có một sợi xích bằng gang nặng nề !
“Ma Tôn”. Xích Địa nữ tử nhìn Đông Phương Thanh Thương, dáng vẻ không hề thảm hại vì bị giam cầm, nàng vẫn thẳng sống lưng nói, “Ngươi tới lấy cơ thể này phải không?” Nàng chỉ kiếm trong tay hắn, “Vậy ngươi không thể dùng nó, kết giới này hỏng thì cả ngọn núi sẽ sập xuống.”
Đông Phương Thanh Thương cũng không vội, thu lại kiếm. Chỉ có Chủ nhân chợ yêu trên mặt đất vẫn dùng đủ mọi cách phá kết giới của Đông Phương Thanh Thương.
Xích Địa nữ tử thản nhiên chỉ huy: “Ta không ra được, nhưng ngươi có thể nghe ta, viết tám chữ chú thuật lên kết giới, dùng máu ngươi là có thể phá được kết giới này.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, thăm dò khí tức trong cơ thể, linh hồn Hoa Lan nhỏ được nuôi khỏe mạnh bên trong, không có gì trở ngại, vậy là hắn y lời viết chú lên kết giới, nhỏ thêm một giọt máu, kết giới quả nhiên lập tức bị phá.
Chủ nhân chợ yêu phía trên thạch thất càng nóng lòng hơn, họ ở bên dưới cũng cảm nhận được hắn đang thi pháp, khiến mặt đất rung chuyển mãnh liệt.
Hoa Lan nhỏ nhìn lên trên rồi lại nhìn Xích Địa nữ tử : “Chẳng phải hắn yêu cô sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?”
Nghe thấy tiếng Hoa Lan nhỏ, Xích Địa nữ tử ngây người : “Hoa Lan nhỏ?”
“Là ta.”
Xích Địa nữ tử nhìn Đông Phương Thanh Thương cười: “Để bên ngoài không yên tâm nên dứt khoát đặt trong cơ thể mình sao… Ma Tôn, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, chỉ xích trên chân Xích Địa nữ tử: “Thiên Địa chiến thần chẳng qua cũng vậy, ngươi cũng có hôm nay.”
Hai kẻ địch thiên cổ đến giờ lại giễu cợt nhau trong thạch thất này. Xích Địa nữ tử bất giác cười thành tiếng, nhưng cứ cười mãi, giọng nàng đấy ắp bất lực: “Nó sợ ta trốn, trên xích này còn có Phược hồn chú nữa, đồ đệ của ta chờ ta lâu quá nên mắc bệnh rồi.”
Hoa Lan nhỏ do dự hỏi: “Hắn… nhốt cô mười mấy năm sao?”
“Ừ.” Xích Địa nữ tử gật đầu, “Nhưng nó cũng đã nhốt mình ngàn vạn năm.” Nàng cử động cổ chân, nghe tiếng xích sắt vang vọng, cười nói, “Cô xem, Thiên đạo quả nhiên chưa từng tha cho ai.”
Nghe thấy câu này, Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, hắn huơ tay, ngọn lửa hóa thành lưỡi đao bay ra, chạm vào xích sắt, nhưng chẳng khiến nó mảy may tan chảy.
Đông Phương Thanh Thương chau mày. Chỉ trong phút chốc, hơi nóng của ngọn lửa thông qua xích sắt truyền tới cổ chân Xích Địa nữ tử, da cổ chân nàng ấy bắt đầu đỏ lên. Nhưng Xích Địa nữ tử thì không hề nhíu mày.
Lại thêm hai ngọn lửa, cuối cùng xích sắt cũng bị cắt đứt.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Xích Địa nữ tử: “Thiên đạo có là gì?
“Thiên đạo có là gì… hơn mười năm nay ngươi vẫn chưa hiểu Thiên đạo là gì sao?” Xích Địa nữ tử nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Ma Tôn, hiện giờ ngươi vẫn không hề sợ hãi điều gì sao?”
Đông Phương Thanh Thương im lặng. Hắn có sợ hãi.
Trước đây, Ma Tôn chưa bao giờ biết sợ hãi vì không chút quan tâm tới bất kì sinh mạng nào, nhưng hiện giờ lòng hắn đã biết quan tâm một người, đã biết phải bảo vệ một người bất chấp tính mạng.
Bởi thế mà lòng khó tránh phát sinh sợ hãi.
Mặt đất rung chuyển, ngẩng đầu lên, kết giới bên trên bị Chủ nhân chợ yêu xé ra một đường.
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Đừng phí lời, giao cơ thể cho bổn tọa.”
“Đương nhiên, ta chờ ngày này cũng lâu lắm rồi.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ, lẽ nào trước đây Xích Địa nữ tử liều mình giữ lại dải khí tức của mình là vì chờ ngày hôm nay, Đông Phương Thanh Thương tới cứu nàng, lấy lại cơ thể này để Xích Địa nữ tử vào luân hồi?
Nếu như vậy, mưu tính của Xích Địa nữ tử tuy có tình nhưng cũng vô tình…
Không cho Hoa Lan nhỏ cơ hội hỏi thêm lời nào, Xích Địa nữ tử chậm rãi nhắm mắt, “Đông Phương Thanh Thương, ta xin ngươi lần cuối, giết A Hạo đi. Có điều đừng để nó hồn phi phách tán, kêu nó tới Vong Xuyên tìm ta.” Khóe môi nàng cười nhẹ, “Trước đây, lúc có thể tùy tiện khắc lên đá Tam Sinh, mỗi lần đi ngang ta đều viết tên nó.”
Hồn phách màu trắng rời khỏi cơ thể Tức nhưỡng.
Kết giới trên đầu Đông Phương Thanh Thương vỡ tan, giọng Chủ nhân chợ yêu rát cổ bỏng họng truyền tới: “Sư phụ!”
Đông Phương Thanh Thương nhíu mày hét lên: “Vào đi!” Hoa Lan nhỏ liền bị hắn ép ra khỏi cơ thể, nhưng nàng lĩnh hội ý hắn rất nhanh, lập tức chui vào trong cơ thể Tức nhưỡng.
Cơ thể Tức nhưỡng trải qua mười mấy năm tôi luyện, từ lâu đã không còn sinh khí bài xích hồn phách Hoa Lan nhỏ, linh hồn nàng hoàn toàn khảm vào từng góc một trong cơ thể, sau đó nàng cử động ngón tay, mở mắt ra, đưa mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương và thạch thất.
Trải qua bao nhiêu chuyện… cuối cùng nàng lại về trong cơ thể này.
Nàng và cơ thể này là một.
Nhưng giờ khắc này, Hoa Lan nhỏ không có quá nhiều thời gian vui mừng, bên phía Đông Phương Thanh Thương, Chủ nhân chợ yêu như điên cuồng nhào tới, mang theo phẫn hận muốn cắn xé máu thịt hắn: “Đông Phương Thanh Thương! Ngươi dám!
Y nắm tay lại, Sóc Phong kiếm lập tức xuất hiện trong tay y!
Hoa Lan nhỏ giật mình, nàng nhớ rất rõ ràng thanh kiếm này đã hai lần gây tổn thương cho Đông Phương Thanh Thương.
Chủ nhân chợ yêu chém về phía Đông Phương Thanh Thương, lửa và băng va chạm, lực va chạm khổng lồ cơ hồ khiến Hoa Lan nhỏ lật nhào. Sau một đòn, Đông Phương Thanh Thương chưa tham chiến ngay, hắn lắc người ôm lấy Hoa Lan nhỏ, tức tốc in một huyết ấn lên cổ nàng: “Bảo vệ mình cho tốt.”
Sau khi hắn để lại bên tai Hoa Lan nhỏ câu này, nàng cảm thấy mắt hoa lên, đến khi nàng phản ứng lại, cảnh tượng bốn phía đã biến hóa từ lâu rồi.
Khe nước tí tách chảy qua trước mặt nàng, bốn bề là cây cối um tùm, không còn thạch thất và Chủ nhân chợ yêu ngập tràn sát khí ban nãy.
Là Đông Phương Thanh Thương… dùng thuật Dịch chuyển tức thời đưa nàng ra ngoài, nhưng hắn…
Tựa như ứng với lời Hoa Lan nhỏ, chim chóc ở xa xa kinh động bay lên, tiếng ầm ì truyền tới, nàng mở mắt nhìn đỉnh núi phủ tuyết ở đằng xa đang dần dần đổ sụp.
Đó là nơi nàng đứng vừa rồi…
“Đại ma đầu…” Nhớ lại đôi mắt đỏ máu, sát khí toàn thân và vẻ mặt điên cuồng của Chủ nhân chợ yêu, còn có Sóc Phong kiếm… còn có câu cuối cùng “bảo vệ mình cho tốt.” của Đông Phương Thanh Thương, bất an trong lòng Hoa Lan nhỏ dần dần lớn hơn, dưới chân có cảm giác đau đớn sau khi xích sắt bị thiêu đốt, nhưng lúc này Hoa Lan nhỏ không màng gì nữa, nàng loạng choạng chạy về hướng núi đó.
Lúc này đây, Đông Phương Thanh Thương đối diện với Chủ nhân chợ yêu gần như điên cuồng, nhưng vẻ mặt hắn lại hời hợt: “Sư phụ ngươi kêu ngươi tới Vong Xuyên.”
“Vong Xuyên gì chứ! Chủ nhân chợ yêu giận đỏ mặt, “Ký ức ngàn vạn năm trước, còn có ký ức ngàn vạn năm nay, tất cả những chuyện liên quan tới sư phụ ta không muốn quên dù chỉ một chút! Ta chờ lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy, nhưng ngươi lại hủy hoại người… Những kẻ như ngươi làm sao hiểu được… Đông Phương Thanh Thương! Nếu không có ngươi!” Y gào thét điên cuồng, tựa như đốt hết tất cả tinh nguyên, chỉ biết liều mạng chém giết.
Thế kiếm của y cực nhanh, thậm chí ngoài dự liệu của Đông Phương Thanh Thương, hắn rút kiếm ra đỡ, nhưng không ngờ đó chỉ là hư chiêu của Chủ nhân chợ yêu, Sóc Phong kiếm trong chớp mắt đâm về tim hắn…
Ngọn núi chầm chậm lún xuống ở đằng xa hứng chịu lực tranh đấu bỗng đổ sụp, tiếng thú rừng gầm rú, tiếng chim chóc bay lên không dứt bên tai.
Nhưng sau khi núi đổ, bốn bề yên tĩnh lại, bên đó không còn ánh sáng pháp lực va chạm, Hoa Lan nhỏ dừng bước, nhìn ngọn núi kia một lúc lâu, rồi nóng lòng vội vã qua đó.
Bất an trong lòng nàng ngày càng lan tỏa, nàng bước về phía ngọn núi ấy, trèo qua đá vụn không ngừng rơi xuống, đạp qua bùn đất không còn đường đi, bước một mạch chẳng chút chần chừ.
“Đại ma đầu… đại ma đầu…”
Nàng gọi Đông Phương Thanh Thương, mãi đến khi sắc trời tối dần, cũng không thấy ai đó bước ra từ trong núi đá kia. Cuối cùng khi Hoa Lan nhỏ đứng trên ngọn núi đổ ấy, chân nàng đã nhầy nhụa máu thịt, nàng nhìn trái nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm tên Đông Phương Thanh Thương, hoang mang bơ vơ như một đứa trẻ đi lạc.
“Đại ma đầu!” Nàng cất tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại.
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trường kiếm lửa của Đông Phương Thanh Thương trong đống đá núi.
Thân kiếm bị vùi lấp, chỉ có ngọn lửa cực nhỏ còn đang cháy. Hoa Lan nhỏ lập tức nhào đến xới tung đất đá, nàng vốn tưởng có thể nhìn thấy tay của Đông Phương Thanh Thương bên dưới, nhưng không có gì cả !
Không có hắn, chỉ có kiếm của hắn mà thôi !
Hoa Lan nhỏ nhặt trường kiếm lên, nắm lấy đốc kiếm, hơi ấm trên đốc kiếm khiến vành mắt nàng nóng lên, mũi cay xè.
Ai nói sau khi chết một lần, tình cảm sẽ thay đổi. Đối với Đông Phương Thanh Thương, tình cảm của nàng phải thay đổi thế nào đây! Ai có thể cùng nàng trải qua bao phen sinh tử như hắn! Tuy hắn từng hại nàng nhưng nào có ai lại cứu nàng nhiều lần như vậy. Nàng nghi ngờ, không tin hắn, nhưng nàng bằng lòng dùng thời gian đằng đẵng để hòa hợp với hắn !
Đi đến hôm nay, trong lòng nàng nào còn chứa đựng được ai khác nữa, nào có ai đánh bại được đại ma đầu Đông Phương Thanh Thương trong lòng nàng..
“Đông Phương Thanh Thương!” Hoa Lan nhỏ khóc òa, vừa khóc vừa đưa tay lên rã rời đào bới, “Đại Ma đầu!”
Khi tìm đến mức sắp sửa tuyệt vọng, bỗng nhiên chân nàng bị vướng phải gì đó, Hoa Lan nhỏ lập tức ngã nhào trên đá, rách tay, mẻ trán. Lúc nàng cựa quậy muốn đứng lên, một bóng đen khom xuống trước mặt nàng.
Tóc bạc rũ xuống đất, trong đôi mắt màu máu soi rõ gương mặt dơ bẩn nhòe nhoẹt nước mắt của Hoa Lan nhỏ.
Đông Phương Thanh Thương đưa tay xoa má nàng, sau đó dùng ngón cái chùi đi từng vệt nước mắt trên mặt nàng, hắn nhìn Hoa Lan nhỏ, mày khẽ chau, vẻ mặt có bất lực, có chua chát, còn có niềm an ủi không thể nói thành lười, vừa như thăm dò lại loáng thoáng bất an: “Chẳng phải đã thay đổi rồi sao?”
Lời này bộc lộ sự thiếu tự tin mà hắn giấu mãi trong đáy lòng.
Thì ra người nghi ngờ không chỉ là nàng, người bất an cũng không chỉ là nàng, người muốn biết trong lòng đối phương nghĩ gì cũng không chỉ là nàng.
Hoa Lan nhỏ trong phút chốc như bị rút cạn sức lực toàn thân, ngồi bẹp xuống đất, “Đồ khốn kiếp! Ngươi lại gạt ta!” Nàng òa khóc.
Đông Phương Thanh Thương lặng lẽ nhìn nàng khóc, đến khi khóc mệt, Hoa Lan nhỏ tự dừng lại, lúc này hắn mới nói: “Đây là lần cuối!”
“Ta không tin ngươi nữa đâu!” Hoa Lan nhỏ nổi giận lớn tiếng, “Ta cũng không phải lừa ngươi! Ta không yêu ngươi! Ta không yêu ngươi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Dĩ nhiên là đại ma đầu nào đó chẳng muốn phí lời với nàng nữa, hắn ôm đầu nàng, cũng chẳng mảy may do dự hôn lên môi nàng. Thật sâu, sâu thẳm, chiếm hữu, chiếm hữu hoàn toàn, cơ thể này là của nàng, nhưng cũng là của hắn.
Từ nay về sau không ai có thể chạm vào nàng, ngoài hắn!
Tà tà bóng ngã về Tây, Đông Phương Thanh Thương cõng Hoa Lan nhỏ đi xuống núi đá vụn, đầu nàng đặt trên vai hắn, nghiêng đầu hỏi: “Tiếp theo đi đâu đây?”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn đi tìm chủ nhân.”
Đông Phương Thanh Thương đen mặt: “Chuyện này không được.”
“Ngươi không nói lý lẽ!”
“Ma Tôn nói lý lẽ, tiểu hoa yêu, ngươi đang nói đùa với bổn tọa đó à?”
Hoa Lan nhỏ nổi cáu, nhổ mấy sợi tóc của hắn. Nàng nằm bò trên lưng hắn, để mặc Đông Phương Thanh Thương cõng nàng đi, một lúc sau nói: “Mấy hôm trước ngươi nói tìm cơ thể cho ta, mỗi ngày mỗi đêm ta đều suy nghĩ, có phải ngươi lại có mưu đồ gì với ta không, tìm cơ thể cho ta rồi ngươi lại bắt ta làm gì nữa.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng lâu thật lâu.
“Đương nhiên là có mưu đồ.”
Hoa Lan nhỏ giật mình: “Quả nhiên ngươi lại đang tính kế ta! Ngươi lại tính kế ta gì nữa?”
“Ngoài việc lấy thân báo đáp, tiểu hoa yêu, ngươi còn có gì khác nữa sao?”
“Ngươi! Ta phải về Vạn thiên chi khư tìm chủ nhân ta!”
“Không được.”
“Ngươi không nói lý lẽ!”
“…”
Ánh hoàng hôn đỏ thẫm kéo bóng hai người thật dài trên đá vụn, tiếng cãi vã của họ mỗi lúc một xa hơn....
*HOÀN CHÍNH VĂN*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...