Lê Tẫn bị cảnh tượng này dọa đứng hình, rõ ràng mình đã khống chế ma khí rồi, tại sao tên thư sinh này vẫn chết tươi vậy?
Y đỡ trán, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, không thể diễn tả được tâm trạng của bản thân lúc này, một mỹ nhân như thế lại ngủm rồi, quan trọng là mình cũng không có làm gì hại tới hắn mà.
....
" Ờm, ngươi chết rồi, đừng trách ta nhé, là do ngươi vội vàng quá thôi.
"
" Cái này gọi là gì nhỉ? Đúng, là khí huyết công tâm"
Bầu trời lặng yên đột nhiên lóe lên những tia lửa chói mắt, tiếng sấm đùng đoàng dữ tợn, tia chớp vung vẩy loạn xạ.
Hiện tượng kì quái ấy khiến Lê Tẫn không kịp phản ứng, một tia chớp dài, nhỏ hình răng cưa như lưỡi kiếm xuyên thẳng xuống, nó nhanh chóng đánh thẳng về phía y, y vội vàng né tránh.
Tia chớp đánh tan căn nhà tranh thành vô số mảnh vụn.
Trong khoảnh khắc ấy, vô số mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi, khói đặc cuồn cuộn, Lê Tẫn nhìn tên thư sinh vẫn nằm dưới đất, nhất thời cảm thấy khó xử.
Chết cũng đã chết rồi, thôi thì mình cứ đi thôi.
Lê Tẫn do dự, cảm thấy cách làm này quá là vô liêm sỉ rồi.
Một ngày phu thê, trăm ngày tình nghĩa, tốt xấu gì cũng nên đem xác hắn đi chôn đã.
Y vừa ôm thư sinh dậy, bỗng nhiên một tia chớp đánh tới bên cạnh, dọa y nhảy dựng lên.
Sau đó từng tia từng tia chớp đánh xuống, tia sau to hơn tia trước, chúng dường như có mắt, y đi tới đâu chúng bổ tới đó.
Không thể nào, thiên lôi đánh xuống?
Lê Tẫn trốn hơn 10 tia chớp, lại cảm thấy trốn tránh như này không phải biện pháp tốt, cái tia chớp này thực tàn ác, nó như muốn cho y thấy rõ sự phẫn nộ của mình.
Lão tử không bị ngươi đánh chết thì cũng bị ngươi làm mệt chết mất.
Thế là Lê Tẫn quyết định làm liều một chuyện mà không một ai trên thế gian này dám làm: xuất tất cả vốn liếng đem toàn bộ ma lực tập trung lại, biến thành một cây kiếm ma khí, đánh về phía sấm chớp trong không trung, hai cỗ cường đại lực lượng tương hộ uy áp, giống như biển cả sóng lớn phun trào, sau đó hung hăng va chạm vào nhau.
Thiên địa phát ra một tiếng ầm vang tiếng vang, rung động lục giới.
Mây đen trên bầu trời hình như tản ra một chút, một ánh sáng bắn ra từ khe hở giữa những đám mây, sáng bừng khắp lối.
"Haha, ta đã nói rồi, ta vừa ra tay, chính là......"
Lê tẫn vẫn chưa nói xong, ánh sáng lớn đột nhiên bắn về phía tên thư sinh nằm trên mặt đất, Lê Tẫn định lên cướp người, bỗng thần lực bắn ra từ thi thể tên thư sinh kia, ma tôn Lê Tẫn không kịp tránh né, chúng hung hăng đâm thương hắn, bắn bay ngã xuống đất.
"Khụ khụ......" Lê tẫn chùi máu tươi bên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thi thể thư sinh được trăm hoa quấn lấy, kim quang bắn ra bốn phía.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đây là...!Thần lực?!
Người chết sống lại! Tên thư sinh bé nhỏ này lại là đối thủ một mất một còn của y - Thiên đế, hắn nhìn thiên đế biến hóa, toàn thân bao quanh một vầng sáng bạc.
Cái vầng sáng trên trán kia là có một không hai, tuyệt đối không thể nào sai.
Người này, lại là chủ nhân của lục giới, kẻ địch của hắn —— Thiên Đế Tư Ngân!
"Nhìn bộ dạng hắn, hẳn là đến nhân gian lịch kiếp, nếu khi trở về hắn biết đã lăn giường cùng mình, kiểu gì cũng xách đại đao đuổi giết mình ", lúc đấy chết là cái chắc!
Lê Tẫn nghĩ tới đây liền nhanh chuẩn bị chạy trốn.
Không đúng...!ta...!ta chạy cái gì? Mắc gì phải chạy?
Tên kia còn chưa có tỉnh, vậy tại sao còn không hạ thủ trước? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó a!
Vì thế, Ma Tôn Lê Tẫn thò 2 bàn tay trắng mảnh, mang theo ma khí, khí thế hổ báo đem đánh lén Thiên đế Tư Ngân.
Nhưng còn chưa đụng tới hắn, thân thể của Lê Tẫn đã dần dần co lại, trong nháy mắt, bỗng nhiên xuất hiện một con thỏ trắng trắng hồng hồng chui ra từ trong đống quần áo.
Hỏi chấm?—— Pháp lực của ta sao tự dưng hoàn toàn biến mất rồi?
Lão tử thế mà lại biến thành con thỏ! A a a!
Ai u, nghĩ không ra Ma Tôn đại nhân hoá ra lại là bé thỏ trắng đáng yêu phấn nộn, ngày ngày chỉ biết bán manh khiến người người ôm tim ~
————————
Editor đã sửa xong ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...