Tu Di tuy không rõ Trầm Nguyệt bị làm sao, nhưng khi Trầm Nguyệt chủ động thế này thì y cũng rất thích.
Trầm Nguyệt cưỡi trên thân y, cầm lấy cự vật của y mà liếm mút say mê, ngay đến hai quả cầu bên dưới cũng chăm sóc rất tốt.
Tu Di không thể phủ nhận kỹ thuật của Trầm Nguyệt ngày càng khiến cho nam nhân phải điên đảo.
Tu Di bắt đầu thở gấp, tự nhiên ấn đầu Trầm Nguyệt vào sâu hơn.
Phần đỉnh căng tròn đập mạnh vào tiểu thiệt của Trầm Nguyệt.
Hai vùng da thịt non mềm gặp gỡ nhau, cứ như đang mát xa cho nhau, co giật theo tiết tấu nhịp nhàng.
Tu Di thống khoái xuất ra, cứ nghĩ Trầm Nguyệt sẽ dừng lại, nào ngờ hắn vừa nuốt xuống dịch thể của y lại điên cuồng ngậm tiếp, cứ vậy mà làm cho Tu Di xuất đến vài lần cũng chưa chịu ngừng.
“Ngươi bị sao vậy?” Tu Di nhíu trán hỏi.
Trầm Nguyệt không thèm đáp, ngậm đủ thì tự ngồi lên khối sắt nung do một tay hắn tạo thành, nhịn đau đè xuống.
Tu Di giữ thẳng eo hắn, không làm gì khác mà để hắn tự động.
Trầm Nguyệt vừa động vừa tham lam liếm mút vào cổ Tu Di.
Tu Di dựa vào nhuyễn tháp, ngoại trừ bàn tay nhàn rỗi vuốt ve lên xuống eo hắn, còn lại rất an nhiên nhắm mắt hưởng thụ.
“Không tồi nha.”
“So với Sài Diệm thì thế nào?”
Tu Di thấy da đầu căng ra, hình như chuyện cũ vẫn chưa nói xong.
Y mở mắt, dùng ngón cái ấn vào môi dưới Trầm Nguyệt: “Ra là cơn ghen bùng phát sao?”
Tu Di co một gối ép sát vào lưng Trầm Nguyệt.
Cự vật động mạnh, làm hắn tê cứng người, hậu huyệt co rút, khiến cho dịch nhờn vô độ tiết ra.
Hắn muốn thở một hơi ngắn, lại bị tốc độ của Tu Di chi phối, đổ gục xuống: “A…chậm…chậm lại….”
“Khi nãy còn rất kịch liệt cơ mà? Sao giờ lại mềm nhũn ra rồi? Hửm?”
Trầm Nguyệt mi mục ẩm ướt, rất không phục gượng dậy: “Ta…a…không muốn chàng nhìn ai khác…A…không muốn…”
Tu Di thiệt thích dáng vẻ lúc này của Trầm Nguyệt, có gì đó rất giống thỏ con, nhưng cũng không muốn làm Trầm Nguyệt đau lòng.
Tu Di vươn tay, vuốt ngang mắt hắn: “Ta không thích nói mấy lời sến súa nên sẽ chỉ nói một lần thôi.
Ngươi nếu không nghe kỹ là thiệt hại của ngươi.
Ta…” Y cong khóe môi.
“thích ngươi.”
Trầm Nguyệt đờ mặt ra ngốc nghếch: “Thật sao?”
“Đã bảo không nói lại rồi.” Tu Di ôm hắn vào sát người, lắng nghe nhịp tim hắn đập hoang mang như thể chưa tin lắm.
Y đành phải dỗ dành: “Ta không thích Sài Diệm, một chút cũng không thích, thế nên mới đem xác hắn làm thành Đồng Cốt Thi để hành hạ.
Ta hiện tại chỉ có ngươi.”
Trầm Nguyệt cười mỉm gật đầu.
Ngọt ngào làm sao cho câu nói “hiện tại chỉ có ngươi.”
“Vậy còn sau này?”
“Còn tùy vào biểu hiện của ngươi.”
Trầm Nguyệt lại gật đầu.
Tuy rằng hắn rất mong chờ Tu Di sẽ nói “sau này cũng chỉ có ngươi,” nhưng nghĩ lại nếu Tu Di nói thế thật, thì lại có phần miễn cưỡng khó chấp nhận, trái với tính cách của y.
“Nếu đã hài lòng rồi thì động đi!” Tu Di nói khẽ vào tai hắn.
Trầm Nguyệt giờ đây mới đỏ mặt, nhận ra bản thân vì ghen tuông mà có bao nhiêu xấu hổ.
Hắn nói rụt rè như tiếng gió lùa:
“Ta không còn sức.
Tu Di, chàng giúp ta một tay.”
“Gọi ta Tử Lang.”
“Hả?”
“Đó là tên thật của ta.
Phong Tử Lang.”
Trầm Nguyệt cười đến lai láng lòng người: “Tử Lang, chàng giúp ta đi!”
“Nếu đã xin người khác giúp thì cũng nên thành khẩn hơn mới phải.” Tu Di hơi nhích người ra.
Cự vật lơi lỏng khỏi hậu huyệt, dâng lên một tràng ngứa ngáy vô định.
Trầm Nguyệt cố gắng siết lại cự vật, ủy khuất nói:
“Đừng rút…Cầu chàng…thao chết ta đi…”
Tu Di vỗ vào mông hắn: “Dùng gì thao, lại phải thao vào đâu để làm chết ngươi a?”
Trầm Nguyệt ngượng chín người, nhưng vì sự thiếu vắng bên dưới đang kêu gọi ầm ĩ, bất đắc dĩ nói:
“Dùng đại nhục bổng của chàng…ưm…thao vào tiểu huyệt của ta.
Nhanh lên! Ta bứt rứt không chịu nổi…”
“Cái miệng nhỏ câu dẫn rất hay! À không đúng, cái miệng phía dưới càng giỏi câu dẫn hơn.
Kẹp ta rất chặt…rất thoải mái…”
Tu Di liền tốt bụng giúp đỡ Trầm Nguyệt, giúp nhiệt tình đến tận sáng.
Sau màn tỏ bày ân ái, Trầm Nguyệt mệt mỏi dựa đầu vào vai Tu Di, cùng ngồi trên nhuyễn tháp ngắm nhành hoa vô danh chầm chậm nở ra từng cánh.
“Tử Lang, ở ma giới thật có loại thuốc khiến cho nam nhân mang thai sao?”
“Không!”
“Vậy sao trước kia chàng nói có?”
“Chỉ là trêu chọc ngươi một chút.
Tại sao hỏi lại chuyện này?”
“Tuy chàng nói là không quên ta, nhưng một ngàn năm đằng đẵng, không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Giữa ta và chàng lại không có mối liên kết nào, ta sợ…có ngày chàng thậm chí còn không nhận ra ta.
Hoặc là nói, chàng sống lại rồi đột ngột mất trí nhớ thì ta phải làm sao?”
“Thật lắm lời.
Ta đưa cho ngươi một tín vật là được chứ gì.”
“Vật gì a?”
Tu Di định tháo ngọc bội đang đeo nhưng Trầm Nguyệt liền chặn lại: “Cái này dùng để gọi Sài Diệm.
Ta không lấy.”
“Chỉ là một cái xác…”
“Nhưng cũng từng là tình nhân của chàng.” Trầm Nguyệt cãi lại.
Tu Di bất lực với lời nói này, nghĩ nghĩ rồi biến ra Cửu Huyền Ấn đặt vào tay Trầm Nguyệt: “Thế này đã được chưa? Đây chính là bảo vật truyền đời của ma tôn.”
“Nó có tác dụng gì?”
“Nghịch chuyển thời gian, cũng có thể nhốt người vào trong.
Tuy nhiên, ngoài ma tôn ra, không ai sử dụng được nó.
Ngươi giữ nó làm tin, đợi ta trở về.”
Trầm Nguyệt ôm Cửu Huyền Ấn vào ngực, yên tâm nói: “Được, đợi chàng trở về…”
Ba hôm sau, Tu Di một mình đi đến Du Minh Nhiên, từ đó không quay lại…
Bốn trăm năm sau, thời thế đã có nhiều thay đổi.
Các Thuần qua đời.
Đàm Mẫn trở thành tân tiên chủ của Kiếm Tiên Môn.
Còn ở Linh Tiên Môn, Hàn Hành vì hổ thẹn với Trầm Nguyệt mà từ chối chức vị tiên chủ.
Các trưởng lão trong phái phải thay phiên nhau quản lý mọi chuyện, lâu dần thành lệ, cũng không còn ai nhắc gì về người kế nhiệm.
Giới tiên môn tuy bề ngoài như cũ, nhưng thực lực không thể sánh bằng lúc xưa.
Nhất là sau khi Tu Di bị trúng Thập Cốt Đinh mà vẫn thản nhiên đưa được Trầm nguyệt rời đi, còn cho Sài Diệm làm loạn ở Linh Tiên Môn đến mức không ai ngăn cản nổi, mới thấy được pháp lực của lớp người về sau ngày càng sa sút.
Mặc dù chẳng ai bảo ai, hai đại tiên môn đều cấm cửa chuyên tâm dạy dỗ lại môn đồ, tạm thời không luận bàn chuyện ma giới nữa.
Trầm Nguyệt ở lại ma giới vẫn ngày ngày hầu trà dâng nước cho Tố nương dù bà không hề sai bảo.
Hắn cảm thấy Tu Di đi rồi thì chính mình phải nên thay y hiếu thuận hơn nữa với Tố nương.
Tố nương cũng rất thích hắn, những lúc nhàn rỗi sẽ gọi hắn đến ăn điểm tâm chung, có khi còn bảo hắn gối đầu lên đùi, quạt cho hắn ngủ.
Trầm Nguyệt ở lâu ngày cũng dần dà hiểu vì sao người của tiên môn lúc trước cứ tìm đến gây rối nhưng Tu Di luôn nhẫn nhịn, không nặng tay với họ.
Tố nương niệm tình đồng môn năm xưa nên không cho y lạm sát kẻ vô tội.
A Kiều lén nói với hắn thật ra Tu Di cũng chẳng ngoan ngoãn đến vậy.
Thừa lúc Tố nương không biết, thường sẽ đem bọn tiên môn bắt được luyện thành Đồng Cốt Thi.
Trầm Nguyệt còn tưởng A Kiều nói đùa, nhưng khi đến nơi tu luyện của Tu Di mới vỡ lẽ ra, Tu Di có hẳn một đội binh Đồng Cốt Thi trên trăm người chứ không riêng gì Sài Diệm.
Một ngày, Tố nương đang thêu thùa, chợt đứng dậy nhìn sắc trời rồi cho người gọi Trầm Nguyệt tới gấp, vui mừng nói với hắn: “Nguyệt nhi, ở phương Bắc có dị tượng.
Lang nhi sắp quay lại rồi.”
Trầm Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ, ngây dại một lúc lâu, bỗng lấy tay che miệng lại, nước mắt rơi xuống: “Thật tốt quá rồi.”
Hai tháng sau, Trầm Nguyệt dẫn theo một tiểu hài tử mới lên năm đứng chờ ở bên bờ sông mọc đầy cỏ lau.
Nó tên Mạch Nhi, là con của A Kiều, tuy nhiên ngày thường đều không bám lấy phụ mẫu mà cứ thích chơi cùng Trầm Nguyệt.
Mạch Nhi không kiên nhẫn cầm cỏ lau chạy qua chạy lại, chơi chán thì đến gần hỏi Trầm Nguyệt: “Nguyệt ca ca, chúng ta đang chờ ai vậy?”
“Một người rất quan trọng với ca ca.”
Hồi lâu, mặt sông bỗng nhiên gợn sóng, một luồng sáng vọt ra bay thẳng lên trời rồi phân tán thành những hạt nhỏ li ti khắp nơi.
Sau đó, Trầm Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc nói vọng đến từ sau lưng hắn: “Đang chờ ta sao?”
Trầm Nguyệt quay lại.
Cửu Huyền Ấn từ trong người hắn tự động nhận chủ, bay đến tay Tu Di.
Bất quá, Tu Di cũng không quan tâm nhiều về nó.
Y nhìn xuống đứa trẻ còn chưa cao bằng nửa người Trầm Nguyệt, lại hỏi: “Nó là ai?”
Trầm Nguyệt đè nén sự xúc động vào tim.
Nước mắt hắn đã khóc cạn trước mặt Tố nương, giờ không thể lại ngây ngô khóc nữa, chỉ khiến cho Tu Di cười nhạo hắn thêm.
Hắn thầm nghĩ thật may, thật may vì Tu Di vẫn còn nhớ được hắn.
Trầm Nguyệt mỉm cười, nhưng nụ cười lại không làm cho khuôn mặt đang rối bời của hắn rạng rỡ lên phần nào, chỉ càng khiến hắn trông như sắp khóc đến nơi: “Con của ta.
Ai bảo chàng đi lâu quá? Ta sinh con cho nam nhân khác rồi.”
Tu Di nheo mắt, rồi bỗng cười phá lên: “Trò đùa khôi hài thật.
Ta với A Kiều lớn lên từ nhỏ bên nhau, sao có thể không nhận ra đứa trẻ này giống hệt y?”
“Thế chàng không cho rằng là con của ta với A Kiều sao?”
“A Kiều không có gan đó.” Tu Di bước lại gần, xoa đầu đứa bé nói: “Đệ đi lại đằng kia chơi một chút, hai vị ca ca có chuyện cần nói riêng.”
Mạch Nhi ngước nhìn Trầm Nguyệt dò ý.
Trầm Nguyệt gật đầu.
Nó bèn cầm theo cả mớ cỏ lau chạy đi.
Tu Di nâng cằm Trầm Nguyệt, không hôn mà cắn xuống: “Ta ra vào cơ thể ngươi nhiều lần như vậy, ngươi còn không sinh nổi cho ta cái trứng, mà có thể sinh được hài tử cho nam nhân khác sao? Ta cũng muốn xem thử là sinh bằng cách nào.”
“Nếu chàng lại bỏ đi lần nữa, ta nhất định sẽ làm vậy.” Trầm Nguyệt trợn mắt, ương bướng đáp lại.
“Thời gian qua không có ta dạy dỗ, lá gan của ngươi to hơn rồi nhỉ?”
“Chàng chỉ biết nói mãi câu này.”
“Vậy đổi một câu khác.
Có phải muốn bị ta đem ngươi làm tới chết không?”
Tu Di không ngờ được Trầm Nguyệt thế mà lại gật mạnh, chỉ đành cười khổ: “Ta đi gặp Tố nương trước, rồi sẽ cho ngươi biết mùi vị của câu nói kia là thế nào.”
“Lần này chàng sẽ không đi đâu nữa đúng không?” Trầm Nguyệt ngờ ngợ hỏi.
Hắn vẫn chưa tin lắm vào mắt mình, vào cảm giác hạnh phúc của hiện tại.
Tu Di ôm chầm lấy hắn, vuốt tóc hắn vài cái rồi ôn nhu nói: “Phải, không đi đâu nữa, ở mãi bên cạnh ngươi.
Đồ ngốc!”
“Tử Lang…”
“?”
“Ta thích chàng!”
“Nói lại xem…”
Trầm Nguyệt vừa mở miệng định nói, liền bị Tu Di hớp lấy không khí.
Hai chiếc lưỡi quấn quýt vào nhau đầy khao khát, kết cục là hắn không thể nói gì được nữa.
Hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...